Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 Nhất định tớ sẽ... lấy cậu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
ong.gia88
Quân hàm:Trung sĩ 5
Quân hàm:Trung sĩ 5
ong.gia88

Tổng số bài gửi : 242
Experience : 292
Đã được cảm ơn : 13
Join date : 09/12/2010
Age : 36
Đến từ : Hòa Bình

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeMon Jan 10, 2011 1:05 pm

"...Yêu một ai đó..
Là yêu cả con người của họ ...
Hai tâm hồn ..hoà vào một ...
Thích cậu ...yêu cậu...
...Từ lúc nào không hay..."

***



“- Không được đâu, cậu phải chơi với tớ.....

-Tại sao tớ phải chơi với cậu chứ...không thích

- không được, cậu phải chơi với tớ, nếu không thì tớ biết chơi cùng ai chứ.!!! Đi mà làm ơn đi mà...

- Không!!!!! Chơi với con gái phiền phức lắm, suốt ngày mè nheo..

- Tớ sẽ không mè nheo.

- ...khóc nhè????

- tớ cũng sẽ không khóc.

- Thôi. Tóm lại tớ sẽ không chơi cùng con gái đâu....

Cậu bé đẹp trai trắng trẻo nói rồi quay người bước đi bỏ lại cô bé thắt bím hai bên đang ngồi bệt dưới đám cỏ với hai hàng nước mắt lưng tròng. Đột nhiên, cô bé đứng phắt dậy, rồi nhanh như cắt, tóm lấy cổ cậu bé cứng đầu đang đi đằng trước kia mà hét:

- Nếu cậu nhất quyết không chơi với tớ, sau này nhất định tớ sẽ lấy cậu.....

- Cái gì hả, không, tớ sẽ không lấy cậu đâu. Cậu...dữ như hổ ấy, ai mà thèm lấy cậu chứ.Cậu bé 5 tuổi nghe cô bé đáng yêu kia doạ hoảng hồn quay lại.

Thế rồi 2 đứa bé 5 tuổi ấy cứ đuổi nhau chạy khắp đám cỏ, qua hết bụi cây này đến bụi cây khác. Một đứa thì cứ lắc đầu ngoầy ngoậy. Đứa kia thì cứ đuổi theo sau đe doạ. Tiếng cười nói khúc khích của hai đứa trẻ hoà cùng ánh nắng chiều với những cơn gió nhẹ thoang thoảng bay cùng chúng lớn dần theo năm tháng...”

*****

- Vũ Huy, làm gì mà cậu đi nhanh thế hả? Đi chậm hơn đợi tớ có được không thế?????

- Trần Hà Linh, bao giờ cậu mới sửa được cái thói ngủ dậy muôn như thế này đây. Làm tớ cũng bị vạ lây theo. Còn gì là danh dự của tớ nữa chứ.

- Ui giời ơi, tớ biết cậu là học sinh gương mẫu. Là hội trưởng hội học sinh trong trường. Đáng nhẽ ra cậu phải sung sướng khi được sánh đôi cùng một tuyệt thế giai nhân như tớ chứ nhỉ. Trách nhiệm của hội học sinh không phải là giúp đỡ những học sinh hay vi phạm nề nếp như tớ hay sao. Hơn nữa, tớ còn là một mỹ nhân.


Lắc đầu thở dài ngao ngán với cái lý sự cùn của cô bạn. Huy chỉ biết lặng lẽ đi coi như không nghe, không để ý gì hết cả. Cậu biết, cậu sẽ không bao giờ có thể cãi lại một con bé “cùn” nhất quả đất như Linh. Phải, nói đúng hơn, Linh là một cái máy cãi. Mà cãi thì lại rất cùn. hơn nữa lại còn ghê gớm, đanh đá. Không những vậy Linh lại thường xuyên đi học muộn, vi phạm nội quy của nhà trường như trốn tiết để xuống canteen...ngủ....vân vân và vân vân....Nói chung, Linh là một đứa con gái “cá biệt”. Dù vậy, cũng không thể phủ nhận rằng nó rất xinh, xinh theo kiểu của một người con gái Á Đông với những nét đẹp trời phú. Đôi mắt đen, to tròn lúc nào cũng mở to trong sáng. Đôi môi nhỏ xinh hồng hồng lúc nào cũng tươi rói với nụ cười rạng rỡ đẹp như ánh ban mai. Mái tóc đen bồng bềnh được cắt tỉa gọn gàng kiểu cách đem đến cho gương mặt một nét đẹp tinh nghịch. Hơn nữa, làn da trắng hồng mịn màng không bắt nắng càng khiến cho cô thiếu nữ tuổi teen kia thêm nổi bật trước đám đông. Tóm lại, nó tự khen mình là tuyệt thế giai nhân quả cũng không ngoa chút nào.

Lê Vũ Huy, một học sinh với thành tích học tập đáng nể. Cậu học sinh 17 tuổi này đã ba lần đạt giải nhất thành phố môn Tin học và chế tạo phần mềm vi tính. Cậu là niềm vinh dự của cả trường và là ước mơ theo đuổi của biết bao cô gái. Không những có bảng thành tích cao ngất trời.Huy còn là một Hot boy với chiều cao khá là ...”khiêm tốn” :1m80. Là thành viên tích cực nhất trong CLB bóng rổ của trường. Làn da trắng trẻo pha chút rám nắng, ánh mắt hút hồn người không biết đã làm xiêu vẹo không biết bao nhiêu cô gái. Nụ cười toả nắng lúc nào cũng túc trực sẵn trên môi đem đến cho người ta cảm giác ấm áp đến lạ. Hiện tại, cậu đang là Hội trưởng hội học sinh của trường. Lọt vào tầm ngắm của giới cô nương không chỉ trong trường mà còn của các ngôi trường danh tiếng khác trong toàn thành phố.

*******

Chiều, nắng toả một màu dìu dịu trên khắp nẻo đường, trên mọi ngóc ngách của thành phố Hà Nội của một chiều đầu thu. Bầu trời xanh trong mang đến cho lòng người một cảm giác xốn xang đến lạ kỳ. Từng làn gió mỏng manh, tinh nghịch luồn qua mái tóc màu hạt dẻ dài của một cô gái tưởng như “búp bê Baby” “sống” đang tung tăng bay nhảy. Ở cô toát ra một vẻ đẹp lạ kỳ: Dịu dàng, tinh nghịch nhưng cũng đầy nữ tính. Đôi mắt hút hồn người ấy cứ nheo lại đùa nghịch với gió và nắng, cô thiếu nữ ấy cứ hồn nhiên bay lượn cùng gió không quên để lại trên môi nụ cười ấm như ánh mặt trời buổi ban mai. Cô đâu hay biết rằng có biết bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ đang dõi theo từng bước chân của cô. Bước chân nhẹ nhàng, thoăn thoắt ấy dường như đang khiến tim ai kia xao xuyến...

- Này, sao cậu không nói lời nào thế hả Huy, cậu đâu phải là người ít nói chứ hả?...hay ...cậu không biết nói gì trước vẻ đẹp của tớ...hè..hè...khai mau, có phải cậu thích tớ rồi không????

Dường như bị bắn trúng tim đen, Huy bất giác đỏ mặt. Vội vàng quay đi chỗ khác.

- Cậu thôi nằm mơ giữa ban ngày đi cho tớ nhờ. Tớ chỉ không biết làm thế nào để cậu có thể thay đổi, trở thành một học sinh gương mẫu như tớ thôi...
- Chỉ thế thôi hả? Nó nheo mắt hỏi lại, trông đáng yêu cực kỳ.

- Chỉ thế thôi...

- Vậy tại sao mặt cậu lại đỏ như cà chua thế kia hả?

- ...

- Thôi, bỏ đi. Tớ cũng chả muốn hỏi nhiều làm gì để rồi lại mang tiếng lắm chuyện. Nói cho cậu hay, cậu sẽ không bao giờ thay đổi được tớ đâu. Cái bản chất ngang ngược ấy nó đã ăn sâu vào con người tớ rồi, từ hồi bé xíu cơ. Cậu cũng biết rồi đấy. Vậy nên, cậu cũng đừng vô ích làm gì, nhớ chưa hả?

- ...hừm....không biết bao giờ tớ mới gặp anh chàng trong mộng của tớ nhỉ? Mà này , tớ không thích cậu đâu nên đừng có tưởng bở nhá....


Nói rồi, nó quay lại đánh một cái thật đau vào đầu thằng bạn, lè lưỡi, trêu ngươi rồi...chạy. Và rồi, lại như cũ chúng nó đuổi nhau, hò hét khắp đường. Tiếng cười giòn tan, vô tư lự của hai đứa rộn vang không khỏi tránh được ánh mắt tò mò của người đi đường “ Phải chăng đây là học sinh cấp 3”...

Linh 17 tuổi rồi, Huy cũng vậy. Nó vẫn còn hồn nhiên vô tư lắm lắm, đâu biết cảm giác thinh thích một người nghĩa là thế nào, càng không hiểu mùi vị của tình yêu như trong mấy bộ phim Hàn Quốc nó từng xem. Nó là con gái, hơn nữa lại xinh đẹp mĩ miều. Trong mắt mọi người, nó là một cô thiếu nữ 17 tuổi nhưng thực ra tâm hồn của nó vẫn rất trẻ con, điển hình là cái thói bướng bỉnh không tài nào sửa đổi được của nó.Nó chưa thích ai, càng chưa yêu ai.Nó chỉ biết sống hết mình với những gì nó đang có. Luôn luôn vui vẻ có lẽ vì vậy mà nụ cười vẫn luôn túc trực trên môi. Nó cũng đâu hay biết rằng cậu bạn “ thân thật là thân” của nó đã biết rung động, đã biết được cảm giác yêu mến một người con gái. Mà người ấy chắc tất cả chúng ta đều đã đoán ra, duy chỉ có người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là không hay biết gì mà thôi. Và câu nói không hề cố ý của “người ấy” đã vô tình khiến tim ai nhói đau....


“ Sinh nhật Hà Linh tròn 10 tuổi:

- Ôi, đây là quà sinh nhật cậu tặng tớ à, đẹp thế?
Cô bé cắt kiểu tóc Marucô rất đẽ thương đang ngây ngô thích thú hỏi cậu bạn. Trên tay cầm một hộp quà nhỏ được thắt nơ màu hồng, bên trong là một ngôi sao màu vàng ánh kim đang sáng lấp lánh.

- Ừ, của tớ đấy. Thế nào , cậu thích không?

- Ui...Tớ thích lắm. Ngôi sao này dùng để ước à?

Cậu bé đẹp trai vui vẻ gật đầu.

- Ngôi sao to như thế này, cậu có thể ước bao nhiêu cũng được mà.

- Thích thế. Vậy...tớ ước đây. Mà này, cấm cậu nghe lén nhá..!! Không thì....cậu biết rồi đấy.

Nói rồi, nó đưa nắm đấm ra đe doạ, giọng rất chi là du côn.

- Biết rồi mà, tớ không nghe lén đâu.

5 phút sau:

- Này, cậu ước cái gì đấy? Nói cho tớ nghe được không?

Cậu bé tò mò hỏi lại.

- Không nói. Nó bướng bỉnh.

- Nói đi mà. Cậu bé vẫn tiếp tục nài nỉ.

- Không. Nó nói cụt lủn, giọng rất chi là kiên quyết.

- Vậy...thì thôi. Cậu bé đẹp trai nói, mặt buồn thiu. Làm nó không khỏi buồn cười.

- Thôi được, nể tình chúng ta bạn bè lâu năm, tớ sẽ nói với cậu. Nhưng nếu cậu cười tớ, câu sẽ chết với tớ.

- Được.. được...Cậu nói đi. Tớ sẽ không cười đâu.
Nó quay lưng về phía cậu bạn. Ra vẻ rất đăm chiêu:

- Tớ ước...sau này tớ sẽ gặp được một hoàng tử thật đẹp trai, học cực giỏi, anh ấy phải thật oai phong, bệ vệ. Luôn luôn yêu thương tớ và che chở tớ suốt đời.....


Nó thao thao bất tuyệt kể về điều ước củ nó cho cậu bạn chí cốt nghe. Gương mặt ra chiều hạnh phúc lắm. Có ai nói cho nó biêt nó đang là cô bé vừa tròn 10 tuổi không?....

- Vậy...nếu tớ cũng được như thế...

Cậu bé ngập ngừng:

- Ý...tớ là..nếu....

- A...cậu nhìn kìa...sao băng đấy... Đẹp quá. Tớ ước thêm đây.

Nó sung sướng hò reo thích thú với ngôi sao băng vừa bay qua rồi chắp hai tay vào chăm chú ước lắm. Nó đâu hay biết rằng cậu bạn ngồi kế bên đang cố gắng nặn ra từng lời. Xong xuôi, nó quay sang cốc vào đầu cậu bạn.

- Này, lúc nãy cậu nói cái gì vậy, nói lại đi. Cậu nói nhỏ xíu à, tớ chả nghe thấy gì hết.

- Thôi, không nói nữa, tớ quên rồi.

- Thật sao? Nó nghi ngờ hỏi lại.

- Thật mà...

- Thật ???

- Ừ, mà sao cậu phiền phức thế? Cậu bé nổi cáu.

- Á... à...cậu vừa nói ai phiền phức hả? Tớ phải xử lý cậu mới được...

- Thôi...thôi...mà. Tớ ... đùa đấy... đùa mà... đừng..chọc lét...tớ nữa...hi..hi...ha...ha......”

Vũ Huy bồi hồi nhớ lại . Đôi môi khẽ cười. Phải chăng những nỗ lực từ bấy lâu nay của cậu đều có mục đích....Vì ai kia...
Ngày mới, ánh mặt trời nhẹ nhàng rọi vào từng bông hoa lay-ơn nhỏ hãy còn đọng sương đêm. Trời vẫn ấm lạ mặc dù đã chuyển sang thu. Từng tia nắng vắt trên tường, ngọn gió nhẹ nhàng tạt sang rọi vào khung cửa sổ của một căn phòng màu xanh tươi mát. Bên trong...

- Dậy đi Linh, con gái con đứa, có biết mấy giờ rồi không mà còn nằm ườn ra thế này hả?

- Ưm... ưm...còn sớm mà mẹ, cho con ngủ thêm chút nữa đi. Con buồn ngủ lắm...


- Hôm nay là thứ tư, có biết mấy giờ rồi không?

- Dạ... aaaaaaaaaaaaaa....thôi chết con rồi, hôm nay lớp con học thể dục tiết 1. Hu...hu....sao mẹ không gọi con sớm....



Nó cuống cuồng bò dậy khỏi giường, chạy khắp nhà lục tìm quần áo, giày dép, mũ nón...Mỗi thứ nó vứt một nơi đến khi cần thì chẳng biết đằng nào mà lần. Xong xuôi, nó phi như bay ra khỏi nhà nhưng vẫn không quên ngoái lại:

- Con đi học đây ạ, chúc mẹ yêu một ngày tốt lành.

Nó là vậy, tuy rằng là học sinh cá biệt, luôn luôn bường bỉnh nhưng nó sống tình cảm lắm. Nó yêu mẹ nó nhất. Mẹ luôn quan tâm, chăm sóc nó từ nhỏ đến lớn. Bố nó thì bỏ hai mẹ nó đi từ lúc nó còn chưa sinh ra đời. Trong nhà chỉ có hai mẹ con nên rất thương yêu nhau.

- ....hộc...hộc... đợi đã...bác tài.... ơi......

Hix...làm thế nào bây giờ, thể nào cũng bị trễ học cho coi. Nó đang loay hoay không biết làm sao thì một chiếc E-blết đỗ cái “Xịch” trước mặt nó. Ngẩng đầu lên, nó ngạc nhiên, thì ra là một anh chàng đẹp trai. Làn da rám nắng khoẻ khoắn, tuy ngồi trên xe nhưng nó vẫn cảm thấy anh chàng này rất cao, chắc cũng phải mét 8. Đôi mắt đen trong sáng cùng hai hàng lông mày rậm trông rất đàn ông.... Nhưng nó không quan tâm, đẹp trai đến mấy thì cũng mặc kệ, việc nó quan tâm nhất lúc này là làm thế nào để đến trường một nhanh nhất mới đúng.

- Này, bạn gì ơi... có vẻ như đợi xe buýt sẽ rất lâu đó, chỉ còn 10 phút nữa là vào học thôi. Bạn có cần đi nhờ không, hình như chúng ta....

Không để anh ban nói hết câu, nó quay sang nói như hét.

- KHÔNG CẦN...

- Bạn không sợ muộn học sao?


- Sao mà cậu phiền phức thế nhờ. Tôi muộn học kệ tôi. Liên quan gì đến cậu. Cậu phắn nhanh đi cho tôi nhờ.

- Có thật cậu không cần đi nhờ không?


- .... - Mặt nó bắt đầu bốc khói.

- Thôi được. Nếu không cần thì tôi đi nha. Xin lỗi đã làm phiền.


- ... Ê... đợi một chút....

Nó leo lên xe. Thản nhiên, mặc kệ ai kia đang cười thầm. Nó tức tối.

- Cười cái gì mà cười. Hâm à. Cậu lái xe nhanh cho tôi nhờ. Nhanh lên.

Chiếc xe bắt đầu vụt đi với một tốc độ kinh hoàng làm nó dựng cả tóc gáy.

- Này, đừng đi nhanh quá. Nguy hiểm lắm.

- Cậu vừa bảo đi nhanh còn gì. Chẳng phải cậu rất sợ muộn học sao.

- Thì..thế....nhưng đi nhanh vừa phải thôi. Không thì chết cả lũ bây giờ.

- Nếu cậu sợ thì cứ ôm chặt vào nhá.

- ...Vớ vẩn. Tập trung vào chuyên môn đi.

Mà hắn nói đúng quá chứ còn gì nữa . Đúng là nó sợ muộn học thật.... Ông thầy thể dục của nó là chúa “đểu”. Đứa khác đi muộn thì không sao chứ còn riêng nó thì... ông ý bắt dọn nhà vệ sinh hẳn một tuần. Mà sao hôm nay không thấy Huy đến gọi đi học gì , càng nghĩ càng thấy bực. Lại còn gặp phải tên dở hơi biết bơi này nữa. Thật là...

Nhìn đồng hồ, thôi chết rồi....

- Nhanh lên không thì tôi muộn mất. Tôi không muốn dọn nhà vệ sinh đâu....

- Hả, cái gì cơ, cậu vừa nói cái gì á.....

- À, không....không....tôi bảo cậu là đi nhanh nhưng phải cẩn thận. Được chưa.


* * *

Này, gửi xe nhanh lên rồi ra đây. Muộn 5 phút rồi. Chết toi rồi. Nó rút điện thoại ra bấm bấm :

‘’ Thầy điểm danh chưa ? ‘’

Nó nhắn tin cho cái Trang xù.

‘’ Chưa, không biết sao mà vẫn chưa thấy tăm hơi ông ý đâu. Sao mày chưa đến hả ?’’

...Hà..hà...cơ hội dành cho ta đã đến....

Nói rồi,nó lò rò bước vào cổng trường theo dõi tình hình. Hai ông bảo vệ ngôi kia thì vào bằng niềm tin à ? Quay sang thì thấy anh chàng đang ngẩn tò te ra nhìn nó. Lắc đầu, nó cầm tay anh bạn kéo đi.

- Theo tôi, chúng ta muộn 5 phút, thể nào cũng phải lên phòng giám thị cho coi. Bây giờ, ta đi cửa sau. Nhanh....

Hai đứa nó luồn ra phía sau trường. Nó kiễng chân bật lên.

- Phù...không có ai. Này, cậu kia... lại đây, trèo tường vào. Mà này, cậu có biết trèo tường không đấy hả ?

- Hôm đầu tiên đi học mà phải trèo tường như thế này sao ?

- Hả, lần đầu ?

- Tôi là học sinh mới chuyển đến. Em song sinh của tôi cũng thế nhưng chắc nó đến rồi.

- Vậy...bây giờ cậu lên phòng hiệu trưởng nhận lớp hả ?

- Đương nhiên.

- Trời ạ. Vậy mà không nói sớm. Theo tôi.

Nó lại kéo anh chàng chạy đi, mắt vẫn mở thao láo ra chẳng biết nó định làm gì tiếp theo. Ngang nhiên bước vào cổng trường, nghiễm nhiên nó bị ông bảo vệ gọi lại, giọng rất chi là hình sự :

- Hai cô cậu kia, đứng lại cho tôi. Đi muộn hả, lên phòng giám thị.

- Dạ, chào bác ạ. Bác ơi, chúng cháu là học sinh mới nên không rõ lắm về giờ giấc. Bác thông cảm cho. Mà bác cho cháu hỏi, phòng hiệu trưởng ở đâu ạ. Cháu cần lên để nhận lớp.

- À, học sinh mới hả. Tôi cũng có nghe qua, hoá ra là hai cô cậu hả. Vậy tôi tha. Đi thẳng rồi rẽ phải. Phòng hiệu trưởng ở tầng 2 dãy 1.

- Vâng, cháu cám ơn bác nhiều ạ. Bác tốt quá.

Xong ! Nó quay sang anh bạn đang đứng kế bên nãy giờ chả nói được lời nào và giơ hai ngón tay ra hiệu Victoria.( chiến thắng rồi). Rồi, nó phi như tên lửa vào lớp học thể dục, hi vọng ông thầy chưa đến.

- Thôi, tôi đi đây, cậu theo chỉ dẫn của bác bảo vệ mà lên phòng hiệu trưởng nhá. Dù sao thì cũng cám ơn vì đã cho tôi đi nhờ xe.

* * *

- Chào các chiến hữu, đại ca đã đến rồi đây.

- Ái chà, ngủ kĩ gớm, giờ này mới thèm vác mặt vào. Đại ca không sợ dọn WC hả?

- Ấy....sợ chứ...sợ lắm ý.... Chính vì vậy mà tao phải tốn mấy trăm kilo nước bọt để vào đây đấy.

- Thế hôm nay không trèo tường à. Tao tưởng...

- Tưởng tượng cái gì. Mọi hôm khác, hôm nay khác. Hôm nay có chiến thuật mới.

Nó hếch cái mặt lên, lấy làm tự hào lắm rồi lại quay sang đám bạn vịt giời.

- Ớ, mà sao ông thầy vẫn chưa đến? Mọi lần vào sớm lắm mà.

- Ai mà biết được. Được nghỉ càng sướng chứ sao. Mà sao hôm nay mày ham học thế? – Cái Trang xù hỏi, mặt đầy hoài nghi.

- Hì..hì...chẳng qua là hôm nay tao đi sớm hơn lão nên muốn chứng tỏ rằng tao cũng dậy sớm được như ai...

- Thôi đi cô nương, lần này là may chứ không có lần sau đâu. Ơ thế Huy đẹp trai không đến rủ mày đi học à mà lại để mày bơ vơ một mình thế này??? - Hà mí.

- Ôi dào, nhắc mới nhớ. Lát tao phải đi tìm hắn tính sổ mới được....Bực hết cả mình. Nhưng mà cũng may, gặp được một tên dở hơi nhưng cũng không đến nỗi tệ. Hắn còn nài nỉ bảo tao đi nhờ xe của hắn nữa cơ.

- Thế à. Tên mày bảo dở hơi ấy có đẹp zai không? – Trang xù.

- ... Ừm... Cũng... đẹp trai. Mặt mày cũng sáng sủa.

- Đẹp như thế nào hả.... – Hà mí.

- .....À......Mà bọn hâm này. Nó đẹp trai hay không thì liên quan gì đến chúng mày mà sốt sắng thế. Bọn mày quan tâm đến bạn hay đến zai hả???

- Tất nhiên là đến zai... à quên... đến mày rồi....hì...hì.... – Trang xù chữa ngượng.

Hix, đúng là mấy con vịt giời hám zai, nhắc đến zai là mắt cứ sáng hơn cả đèn pha ô tô. Thật đúng là...

- Không nói với chúng mày nữa. Bọn mày chỉ quan tâm đến zai thôi, chứ bạn bè thì đem đi bỏ xó. Chắc hôm nay thầy nghỉ rùi, tao xuống canteen đây. Bái bai chúng mày.

Vừa dứt lời, Yến lùn lớp trường chạy vào, cái mặt còn tươi hơn hoa:

- Hôm nay nghỉ thể dục. Cả lớp được nghỉ....

- Yeah!!!!! - Lớp nó đồng thanh hô ầm trời.

Chuyện! Được nghỉ học đứa nào chả sướng, nhất là cái lớp 11B8 chúng nó. Lắc đầu nó sải chân bước đi theo sự biểu tình của cái bụng. Khổ thân, từ sáng tới giờ đã được xơi gì đâu.

- Hey! Đợi anh em đã nào. Làm gì mà đi nhanh thế?....

Cái Trang xù, Hà mí, Yến lùn chạy theo. Thế là bốn đứa nó bá vai nhau hát hò inh ỏi. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng bệnh nhân mới trốn trại mất. Khổ thân! Trẻ thế mà điên.

Sau khi đã yên vị mỗi đứa một chỗ trong canteen. Chúng nó lại bắt đầu ngồi “buôn dưa lê, bán dưa chuột với nhau”.

Yến lùn vừa nhai bánh mì vừa ngồm ngoàm nói:

- ông ... ầy ..ý ... ìn.. ế... ô... ôi... ứ... ương... on... ông... ắm.... (Ông thầy ý, nhìn thế thôi chứ thương con ông lắm).

Trang xù cũng xen vào:

- ương... ế... ào....( Thương thế nào ?)

- Thôi, chúng mày ăn hết đi rồi nói. Vừa ăn vừa nói chả hiểu mô tê gì cả.

Hà mí từ nãy giờ ngồi nghe chúng nó tập đánh vần với nhau mà chịu. Không dịch được, nổi cáu.

- Ừm... ừm...là thế này. Lúc nãy tao lên phòng hiệu phó thấy các cô nói chuyện với nhau là con thầy Kiên bị ốm. Thầy vừa đến đã phải về ngay. Nhìn nghiêm thế mà thương con nhờ. Đúng là một ông bố tốt.

Nghe cái Yến nói mà nó chợt cảm thấy xót xa, xót xa cho chính bản thân nó. Giá như...


* - * - *




- Anh à, con nó bị ốm rồi, sốt nặng lắm, anh về được không ?

- ...

- Em xin anh, không vì em thì anh hãy vì con, con rất cần...

- ...

Bà Lan thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Hai hàng nước mắt khẽ chảy dài tự bao giờ. Rồi chợt như sợ ai nhìn thấy, bà lấy tay quệt vội nước mắt.


Bước vào phòng con gái với nụ cười tươi trên môi, bà nhẹ nhàng :


- Ngủ đi con, bố con bận lắm. Khi nào có thời gian bố sẽ về thăm con. Ngoan nào.



- khi nào là bao giờ hả mẹ. – Cô bé có gương mặt hệt như thiên thần hỏi mẹ. Trên trán vẫn còn chiếc khăn mặt màu hồng Kity.



- Mẹ cũng không biết nữa, nhưng con cứ ngủ đi. Ngủ cho khoẻ rồi bố sẽ về thăm con. - Người mẹ trả lời, tránh không cho hai hàng nước mắt chỉ chực tuôn rơi.



- Thật hả mẹ? – Cô bé vui sướng.



- Ừ, thật mà...



- Vậy...con ngủ đây. Khi nào bố về mẹ nhớ gọi con dậy nhé.



Bà mỉm cười.. Nước mắt bà ướt đẫm khuôn mặt. Nóng hổi! như thể cả đời này sẽ không bao giờ khô.



* * *



- Linh....! Mày làm sao thế ..! Linh....



- ...Hả....? Cái gì? Ai làm sao ?



- Mày chứ còn ai vào đây nữa. Mày khóc à, có chuyện gì sao?



- Không...không sao. Chúng mày cứ vớ vẩn. Ai khóc hồi nào. Thôi, tao lên A1 tìm Huy đây, chúng mày về lớp đi....



- Đợi đã, tao đi cùng mày.- Trang xù gọi với theo.



Trang xù chơi thân với nó từ hồi cấp 2. Vì là con gái nên chúng nó rất hiểu nhau. Cái gì cũng chia sẻ với nhau. TRang lại là đứa tinh ý nên nhìn nó là Trang nhận ra ngay.



Dắt bạn ngồi ở ghế đá sau trường, Trang hỏi bạn:


- Bây giờ mày nói tao nghe, có chuyện gì với mày.



- ... – Nó lắc đầu.



- Có phải chuyện cái Yến kể về ông Kiên làm mày nhớ tới...bố mày không?



- Tao không có bố. – Nó nói như hét.



- Mày điên vừa thôi, đứa nào mà chả có bố.



- ...



- Mày muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, tao hiểu mày mà.



- ...hức....hức....hu....hu....



Nó nghẹn ngào những giọt nước mắt chợt vỡ oà trong cảm xúc. Nó nhớ bố nhưng cũng hận bố, người mà đã nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con từ khi nó còn chưa chào đời. Nó khóc, khóc cho thoả nỗi lòng, khóc cho vơi bớt niềm đau, khóc cho cả đức hi sinh, chịu đựng của mẹ nó. ...Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nó khóc nhiều đến thế này....


Ngoài kia, cây cối chim chóc dường như cũng thấu hiểu. Không gian sâu lắng hoà lẫn nỗi buồn khó tả trong tâm hồn của hai cô gái trẻ...



• ***
Tại phòng học lớp 11B8:

- Chúng mày...nghe tin...gì...chưa?...tin nóng..hổi...vừa... thổi... vừa.. ..nghe đây....!!! - Yến lùn không biết từ đâu sồng sộc chạy vào, thở không ra hơi.

- Tin gì...tin gi...???/ - Lũ vịt giời nhốn nháo.

- Từ...từ..bọn mày...phải cho tao...thở cái đã chứ...Nóng quá, quạt cho tao phát...!!

- Đây, đây. Mát chưa, sướng cuộc đời chưa??. – Hà mí nhanh tay vớ ngay quyển vở trên mặt bàn quạt lấy quạt để.

- ừm ừm...sắp thành tiên rồi...hé hé...

- Con dở đời này, nói nghe xem nào, hâm thế chứ lị.

- Thôi được, tao nói chúng mày nghe này. 11A1 vừa có học sinh mới...

- Èo ôi, học sinh mới thì sao, chuyện thường phố huyện ý mà. Làm gì mà mày cứ phải rồ lên như thế hả? - Ngọc Thảo chưng hửng.

- Ô hay con này, tao chưa nói xong mà mày đã nhảy vào mồm tao nói hộ rồi...Láo quá. Chúng mày chả hiểu mô tê gì cả. Học sinh bình thường thì tao còn lâu mới rỗi hơi quan tâm. Đằng này á, chúng nó á, là con cháu của tập đoàn Nguyễn Minh đấy. Thủng chửa??????? - Giọng Yến lùn cao dần.

- Tập đoàn ấy thì sao??? – Hà mí vẫn chưa hiểu, nhăn mặt hỏi lại.

- Zời ạ, Hà mí ơi là Hà mí, thường ngày mày thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngu bất ngờ thế hả? Cái tập đoàn mà tao với mày vẫn thường xuýt xoa khi đi qua cái công ty của nó ý, cái toà nhà cao nhất thành phố Hà Nội này này, về cơ bản là mày đã hiểu chưa ?

- Ồ Ồ Ồ ồ ồ........ ô ô ô...- Bây giờ không phải chỉ mình Hà mí hiểu mà tất cả lũ con gái có mặt tại đây đều nhao nhao hết cả lên.

- Ô ô cái bô. Chúng mày làm gì mà tụ tập đông vui thế hả? Nói xấu tao à?


Nó cùng Trang xù lù lù bước vào, thấy lũ vịt túm năm tụm ba, lại còn ô với chả a, suýt nữa thì chúng nó tưởng vào nhầm lớp của trẻ con...mẫu giáo nếu như không nhìn lại cái biển lớp 11B8 đập ngay trước mắt...Rõ là khổ.!!

- A! Linh, mày vào đây, cả con Xù nữa, vào đây, tao kể cho nghe chuyện này, hay lắm, tao vừa hớt được từ phòng giáo viên xong. Nhanh!

Yến lùn vừa nói vừa lôi xềnh xệch hai đứa nó vào trong khi mắt chúng nó vẫn đang tròn xoe ngây thơ (vô số tội) mà chả hiểu mô tê gì. Xong, nó kể một mạch không ngừng nghỉ, cứ là như là Mĩ sắp xâm chiếm Việt Nam đến nơi vậy, thế mà....

- Thế thôi à? – Nó bình thản hỏi, mặt vẫn rất chi là bình thường.

- Ơ, mày không ngạc nhiên à, hay chí ít cũng phải biểu hiện cái cảm xúc gì đấy chứ, kiểu như là “Ôi thật hả mày!” hay “ Trời ơi, tao bất ngờ quá” không thì ô ô như bọn kia cũng được, đằng này...

- Làm sao mà phải ngạc với chả nhiên, chúng nó có phải ngôi sao holyhood đâu. Mệt người!!!

- Thế còn mày, Trang xù, mày thì sao? - Yến lùn dồn dập.

- Tao á, à thì.... Ôi mày ơi tao vui quá, học sinh mới thật à, được chưa??? - Trang xù giả “ nai” trêu chọc làm Yến lùn tức lộn cả ruột, lũ vịt thì được một phen cười hả bụng.

- Xì...chúng mày chết hết cả đi. Mất cả công tao hồ hởi kể cho nghe. - Lùn giận dỗi.

- Thôi lạy mẹ. Có thế mà cũng dỗi. Thích thì cứ ở đấy mà dỗi, tao đi ăn đây, kệ chúng mày. – Nó vừ cười vừa nói bước ra khỏi cửa lớp.

- Ê, chờ đã Linh ơi...!!!

- Gì, mày cũng muốn đi măm măm à????

- Ăn cái gì mà ăn, lúc nào cũng ăn được chắc, mày nghĩ tao chỉ biết ăn thôi à??/

- Ừ được. Thế mày định nói với tao chuyện gì, đừng có nói là mày quan tâm đến vụ hai đứa sinh đôi Nguyễn Minh gì đấy nhớ....

- Mày đúng là...bạn tao. Hí hí...lên A1 coi thử đi.

- Điên, có mà dở hơi, việc gì mà phải xem, chúng nó cười cho thối mũi...tao chịu thôi. Giờ tao phải đi bỏ cái gì vào bụng đã, lúc nãy mới ăn có tý bánh mì bọ, bụng lại cồn cào rồi.

- Ơ cái con này. Lúc nào cũng ăn. Bụng mày là bụng trâu à?

- Ừ đấy. Bụng trâu bụng bò gì cũng được. Tuỳ. Mày đi đi nhớ. Bái bai.

Nó toan sải chân bước đi thì Trang xù gọi với lại :

- Mày mà không đi cùng tao á thì kô có bạn bè gì nữa nhá. Tao với mày sẽ như tờ giấy này này, cắt xoẹt.

Nói rồi, Trang xù lấy trong túi ra 1tờ giấy giả vờ xé. Hix...cứ như trẻ con mẫu giáo ý, còn bày đặt cắt xít nhau. Pó tay.... !!!

- Mẹ xù ơi là mẹ xù, con sợ mẹ quá rồi. Làm bạn với mẹ bao nhiêu năm mà giờ con mới biết mẹ mê giai đến nhường này cơ đấy. Muốn lên xem mặt cái thằng học sinh mới thì cứ nói thẳng, lại còn bày trò này nữa, chỉ có khổ tao thôi.


- Hè hè, có thế chứ. - Mặt Trang xù tươi tỉnh hẳn lên.


- Đúng là cái con... không còn từ nào để tả mày nữa. Vì zai mà định bỏ bạn cơ đấy !

- Đâu có. Tao chỉ doạ mày thôi. Mày đánh giá bạn bè thế là không được đâu nhá. Mày vẫn là con bạn tao iu wí nhất mờ...lại đây nào Linh yêu quý, chụt chụt...- Trang xù chu cái mỏ vịt ra.

- Kinh người, tao không dám nhận cái diễm phúc đấy đâu. Tha cho tao..... – Nó vừa nói vừa chạy.

- Không, lại đây nào Linh kute, lại đây cho tao trả ơn cái đã, yêu mày thế, hí hí....

Như cũ, hai đứa nó lại đuổi nhau khắp hành lang, làm ai cũng phải tò mò nhìn theo. Một con thì chạy như chưa bao giờ được chạy, một con thì chu môi đuổi theo... đến là buồn cười...Tiếng cười nói vô tư hoà cùng gió cuốn đi hết những muộn phiền, trả lại sự hồn nhiên vốn có của tuổi mộng mơ...

• * * *

Trong khi đó, tại lớp 11A1 :

- Chào mọi người, mình là Nguyễn Minh Nhật. Rất vui được làm quen.

Nói rồi , anh chàng cười rõ tươi lại còn bắt tay thân thiện với mọi người nữa chứ, dễ thương thế chứ lị. Làm đa số lũ con gái phía dưới, tim cứ gọi là đập liên tầng.

- Còn mình là Nguyễn Minh Uyên, các bạn giúp đỡ mình nhiều nha.

Cô nàng cúi đầu chào thật duyên dáng, không quên nhìn về người con trai đang đứng kế bên, mỉm cười dịu dàng.

Cả lớp thì phấn khích vỗ tay, hò reo không ngớt. Lũ con trai thì càng cuồng nhiệt hơn nữa, nhất là bọn thằng Tuấn, thằng Kha.... Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, công nhận hai anh em Nguyễn Minh này đúng là “được” thật. Tớ xin tả cái được đó ngay đây:

Nguyễn Minh Nhật_ con trai cả của tập đoàn Nguyễn Minh. Làn da rám nắng khoẻ khoắn, mang dáng dấp thể thao cực kỳ mạnh mẽ. Cao tầm 1m82, đôi mắt đen nheo nheo nhìn lãng tử khủng khiếp. Đặc biệt, nụ cười rực nắng của anh chàng luôn luôn túc trực trên môi sẵn sàng sưởi ấm bất cứ trái tim dù giá băng đến mức nào. Mái tóc nhuộm hung đỏ với mấy sợi mái loà xoà trước trán càng làm anh chàng ghi điểm trước phái nữ.

Nguyễn Minh Uyên_ là em gái song sinh với Nhật. Cô nàng sở hữu một chiều cao khá là chuẩn 1m75. Mái tóc nâu đỏ được uốn bồng bềnh kiểu cách, đôi môi hồng đỏ cùng làn da trắng ngần pha chút mùi nước hoa quyến rũ càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiêu sa của cô nàng.

- - -

- Thôi nào mọi người! – Huy lên tiếng, trấn áp đám đông vẫn chưa hết phấn khích phía dưới. - Trật tự. Thầy hiệu trưởng có đôi lời muốn nói với lớp ta. Em mời thầy ạ.

- Đây là hai bạn du học sinh mới chuyển từ Hàn Quốc về vì vậy nhiều điều bạn vẫn còn rất bỡ ngỡ. Thầy mong các em sẽ giúp đỡ hai bạn để hai bạn hoà nhập với trường, với lớp tốt hơn. - Thầy hiệu trưởng cười hiền.

- Một lần nữa, chào mừng hai bạn đến với lớp 11A1. – Huy vừa dứt lời thì một tràng pháo tay nữa nổ ra không ngớt. Bỗng...

- UỲNH!!!!!!!!!.......................

Như thường lệ, nó đạp cửa xông vào trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của hai học sinh mới( dân 11a1 đã quá quen với việc nó thường xuyên đạp cửa tìm Huy rồi nên chả lấy gì làm lạ cả) , không hay biết rằng thầy hiệu trưởng vẫn chưa ra khỏi phòng.

- Hà Linh, em làm gì thế hả? Không có một chút lịch sự nào cả.

- Ôi, thầy. hì, em xin lỗi...em tưởng...

- Tưởng tượng cái gì...em lại muốn viết thêm bản kiểm điểm nữa phải không? - Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị.

- Không...không thầy ơi, Tha cho em lần này đi ạ. Lần sau em sẽ không tái phạm đâu ạ. – Nó tỏ vẻ hối lỗi.

- Thầy tha cho bạn ấy đi ạ. Bạn ấy đến tìm em. – Huy nói, mắt vẫn cứ dán chặt vào nó.

Còn nó thì vẫn tỉnh bơ, cứ coi như chuyện thường vậy.( thì đúng là thế mà!!!)

- Thôi được, tôi tha cho em lần này. Nếu còn tái phậm thì đừng trách tôi.

- Vâng ạ, không có lần sau đâu thầy. hì.....( chắc không đây???)

Sau khi vừa khuất bóng thầy, nó nhảy ngay đến chỗ Huy.

- Giận tớ à.??

- Ai dám giận cậu.

- Thế sao vẫn nhìn tớ bằng ánh mắt hình tên lửa thế hả?

- Thì cũng tại cậu thôi. Chỉ biết gây chuyện là giỏi.

- Tính tớ thế, cậu phải thông cảm chứ. Mà này, tớ đến hỏi tội cậu đây, sao hôm nay không...

Đang nói, bất chợt nó thấy người con trai đang đứng đằng sau lưng Huy kia. Nó há hốc mồm ngạc nhiên, người đó cũng không ngoại lệ...

- Ơ, cậu....

- Là cậu...hồi sáng... đó hả??? – Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên. Mà nói ra cũng hơi...ngại, nó hỏi vô..duyên thật. Đáng nhẽ nó phải đoán ra từ trước rồi chứ. Học sinh mới cơ mà, trời ạ...

- Ừm... Tớ tên Nhật. Nguyễn Minh Nhật. – Anh chàng vui vẻ. Rồi quay sang phía em gái:

- Còn đây là Uyên, em gái tớ. Em song sinh mà tớ có nói với cậu rồi ý.

- Ừ... ừ, chào cậu. – Nó tươi cười với cô bạn nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt khinh khỉnh... đến phát ghét.

- Mà cậu tên gì nhỉ? - Nhật hỏi.

- À, Quên mất...hìhì...Tớ tên là Hà Linh!!!- Nó nói rồi cười..rõ là..duyên...


Nó quay sang TRang. Trời ạ. Cô nàng cứ như bị đơ điện nghìn vôn vậy. Đứng im, mắt vẫn cứ dán chặt vào Nhật. Có lẽ vì điều này mà Nhật trở nên bối rối chút đỉnh.

- Này...mày làm sao thế hả ? Trở lại trạng thái ban đầu cho tao nhờ. Ngại quá Trang ơi !!!

- Ơ...hả, mày nói gì ? – Trang giật mình hỏi lại.

- Ờ, giới thiệu với cậu nhớ, đây là Khánh Trang, bạn thân của tớ. Cứ gọi nó là Trang Xù cũng được, hè hè...

Trang lừ nó, ánh mắt toé lửa như muốn nói : « Con Linh kia, mày có im mồm đi không hả ? Làm ơn đừng nói trong vòng 1 phút cho tao nhờ !!! »

- Xin chào, cậu học cùng lớp với Linh hả ? - Nhật tươi cười.

- Ừ... ừ... 11B8. hì hì....( Rõ vô duyên, đúng là bạn con Linh có khác, nhận dạng được ngay.)

- Thế trước đây cậu sống ở Hàn Quốc hả ? – Nó vui vẻ bắt chuyện.

- Cũng không hẳn. 15 tuổi tớ đi, bây giờ...17 tuổi trở về. Mới 2 năm thôi.

- À, ra là vậy..Thế..

- Hai người quen nhau rồi hả ?

Huy từ đâu lù lù bước tới, nói giọng hơi khó chịu.

- Mới quen thôi !!!

Nó và Nhật cùng đồng thanh trả lời. Nhận thấy sự trùng hợp , cả hai đứ cùng phá lên cười.

- Bọn tớ mới quen sáng nay thôi. Nhờ cậu ý mà tớ lọt qua mắt của ông bảo vệ già đấy. Nếu không thì bây giờ chắc tớ vẫn đang ngồi ở phòng giám thị uống
nước chè mất... Mà này, tớ đến cũng để hỏi tội cậu đây. Tại sao sáng nay cậu không đợi tớ hả ?

- Sáng nay rõ ràng tớ đã gọi cho cậu rồi mà !!! Cậu còn nghe máy rồi bảo tớ cứ đi trước. Cậu sẽ tự đi, chẳng nhẽ cậu quên rồi ???

Cậu bạn thanh minh.

- Ớ...cậu có gọi cho tớ á, lúc nào nhỉ, sao tớ lại không nhớ gì hết thế ??/

- Phải, tớ đã gọi cho cậu, cuộc gọi lúc 6h35 đây này.

Huy rút điện thoại ra, lấy hẳn bằng chứng cho nó xem. Rốt cuộc là sáng nay nó đã làm gì mà lại không nhớ gì hết thế nhỉ.

****

« Em ơi đ ừng tin nó lừa đấy.... » - Điện thoại nó kêu, nghe tiếng chuông mà đến khiếp đảm.

- A..lô... – Nó nhấc máy, giọng ngái ngủ thấy rõ.

- Linh hả, hôm nay tớ có việc, phải đi học sớm, cậu đi luôn không ?

- Huy hả ? Thôi, cậu cứ đi đi, tớ sẽ tự đến trường được mà, không bị lạc đâu mà lo.

- Vậy cậu dậy luôn đi nhớ. Chuẩn bị đi học là vừa đấy. Tớ đi đây.

- Ừ được. Tớ dậy ngay đây, bái bai....

Nói rồi, nó vứt điện thoại xuống đuôi giường, trùm chăn..ngủ tiếp. ( Thế mà nói sẽ dậy ngay đấy). Đến khi mẹ nó gọi, nó mới bừng tỉnh, cuống cuồng chạy đi tìm đồ, có lẽ, đây chính là lí do lí giải vì sao nó chả nhớ cái gì. Hơn nữa, sự việc xảy ra trong khi tinh thần còn chưa tỉnh táo, các giác quan chỉ hoạt động theo quán tính mà thôi. Với lại, đầu óc nó bã đậu lắm, đâu được sáng láng như Huy, do vậy, chuyện nó quên cũng chảng có gì là lạ mặc dù sự việc mới xảy ra chưa được 3 tiếng.


- Hư...nhớ rồi, thành thật xin lỗi cậu, tớ đã trách nhầm cậu rồi. Lỗi là tại tớ, xin lỗi cậu. – Nó cúi đầu,y như các cô gái Nhật Bản dịu dàng vậy.

- Cậu xin lỗi dễ dàng vậy hả ?

- Thế cậu muốn gì nữa đây ? – Nó gầm từng tiếng.

- À không. Thế là good rồi. Không có lần sau đâu đấy.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.....

Nó quay sang Nhật.

- Nhật này, lần sau tớ sẽ trả ơn cậu vụ hồi sáng nhé. Dù sao thì cũng cám ơn cậu nhiều lắm. Tớ về lớp đây.

Nói xong, nó tung tăng dắt tay kái Trang đang ngẫn tò te từ nãy giờ đi nhưng cũng không quên ngoái lại.

- Chiều nay đợi tớ, cẫm về trước đấy, không thì biết tay tớ !!!

- Biết rròi. – Huy vừa nói vừa lắc đầu. Con bạn thân của cậu là thế. Nhưng cậu lại yêu cái tính cách ấy của nó. « Bao lâu rồi Linh nhỉ, 12 năm rồi đấy » Cậu mỉm cười, nắng lại thêm rực rỡ.


Cũng tại đó, Nhật cũng mỉm cười hoà vào những dòng suy nghĩ của riêng cậu. Một người con gái đặc biệt, cuối cùng cậu cũng tìm thấy.


*****

Bên ban công đầy nắng và gió, có một cô gái cực kì sành điệu :

- Uyên hả ? Mày về nước rồi à, khi nào thế ?- Cô gái ở đầu dây bên kia nói mà như hét vào điện thoại.

- Tao mới về được 1 tuần. Hỏi mãi mới biết số của mày.

- À, só-rỳ mày nhớ. Tao thay số nhiều cũng là có lý do đấy nhớ. Thế anh Nhật có về cùng mày không ? Dạo này có còn đẹp trai phong độ như trước nữa không ??

- Chưa gì mà đã nhắc tới anh tao rồi. Có, anh ấy cũng về. Bọn tao đều học ở Redy Sun.

- CÁI GÌ CƠ???????? – Lần này thì Vy hét vào điện thoại thật.

- Ui, Vy ơi là Vy, mày có cần phải hét to thế không hả?

- Có chứ, cần phải hét chứ, tao cũng học ở R.S( Redy sun) đấy, mày học lớp nào????

- Ờ...a1.....

- Tít...tít...tít...

Uyên lắc đầu ngao ngán nhìn chiếc điện thoại trong tay. “ Mày lúc nào cũng thế, Vy ạ.”

Chưa đâỳ 2 phút, Vy đã có mặt tại cửa lớp 11A1, đang lấp ló ở ngoài thì bàn tay ai chạm nhẹ vào vai...Giật mình, Vy quay lại:

- A!!!!!!!!!!!! UYÊN!!!!!!!!!! TRời ơi, nhớ mày hết đi được. Xem nào, nhìn càng ngày càng xinh. Đến tao còn mê huống hồ mấy anh...

- Dạo này mày cũng xinh thế. Suýt nữa thì tao không nhận ra, tưởng nhận nhầm người.

- Quá khen, quá khen....Mà này, Nhật đâu mày, tao cũng nhớ anh ý lắm lắm!!!

- Hỏi thăm tao trước đi!!! Hỏi anh ý làm gì?

- Mày biết rồi còn hỏi.... – Vy xấu hổ ra mặt.

- Tao thích anh Nhật thật mà. Vì thế nên tao có dám yêu ai đâu, đơn phương độc mã suốt mấy năm trời....

- Biết rrồi. Anh ý đi đâu với Huy rồi ý.

- Thế à, chán thật. Thôi lại đây mình tâm sự. Mấy năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu.

Vy là bạn thân của Uyên từ hồi cấp 2. Nhà Vy rất giàu có, ngang ngửa với nhà của Uyên. Bố Vy là tổng giám đốc công ty VIX- hãng sản xuất ô tô lớn nhất nước.

- Vy này, cuối tuần này, nhà tao tổ chức tiệc. Mày đến nhé.

- Tiệc gì thế hả mày?

- Chỉ là Party bình thường thôi. Tao sẽ mời rất nhiều người đến. Coi như Party chào mừng anh em tao về nước.

- Ừm, tao sẽ đến. Mà mày mời cả lớp mày à.

- Cũng không hẳn. chỉ 1 số thôi. Cả con bé tên Linh lớp 11B8 nữa.

- Mày quen nó à? – Vy ngạc nhiên. – Con bé đó là học sinh cá biệt trường này mà.

- Tao biết. - Uyên nở một nụ cười bí hiểm như thể nó đang toan tính một âm mưu nào đó ghê gớm lắm.

Gió vẫn thổi, ngoài sân, có hai cô gái đang tươi cười nói chuyện. Hồn nhiên, vô tư. Họ đâu hay biết rằng, ánh mắt của ai đó vẫn dõi theo từng cử chỉ...ghen ghét....



*****

...Gió lại thổi, mạnh mẽ, khẽ khàng luồn qua mái tóc mỏng manh của một cô gái trẻ. Như thường lệ, đôi môi cô khẽ cong lên, nụ cười....hồn nhiên, tự do... ấm áp....

Bên cạnh, người con trai trẻ nhìn cô, đôi môi cũng mỉm cười...nụ cười của hạnh phúc...

Mơ màng....

Lặng lẽ...

Yêu nụ cười ấy, nụ cười đã khiến tim cậu xốn xang....kì lạ.

Từ lúc nào...hình ảnh người con gái ấy đang lớn dần lên, le lói một niềm hi vọng... Đến một lúc nào đó, nó sẽ bùng lên...mãnh liệt...

*****

- Này, cậu suy nghĩ vẩn vơ cái gì đấy, cảm cúm cô nào rồi hả???

Nó lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu bạn.

Huy nhìn nó khó hiểu. Chậc, lại đoán già đoán non, bản tính cũ...ko sửa được.
Mà cũng đúng, lần này nó đoán trúng đấy chứ, Đúng là Huy cảm...thật. Cảm nặng là đằng khác. Nhưng ai kia đâu có biết...

Một phút im lặng...

Hai phút...

Mất kiên nhẫn, nó hỏi dồn.

- Đúng rồi hả? hêhê...lần này tớ đoán trúng nhớ... Là ai hả? Khai ra mau.

- ...

Huy bất giác nhìn trân trân con bạn. Con bạn thân của nó đấy, vẫn xinh xắn đáng yêu như ngày nào. Chỉ có điều bây giờ nó đã lớn hơn, biết mộng mơ hơn. Vẫn hằng mơ ước gặp các anh Shinee dù chỉ trong mơ thôi cũng được. Chuyện, nói như đùa, nó 17 rồi đấy!!! 17 năm chiến đấu chống chọi với đời chứ chả ít đâu.

Huy do dự, liệu đây có phải thời điểm để cậu nói ra tất cả với cô bạn thân từ hồi còn để chỏm của mình không? Lúc này, trong lòng cậu đang gào thét dữ dội lắm.

Nên...hay...không nên???

Bực bội thật, tại sao con bé Linh này lại không đoán được gì hết thế. Thường ngày nó tinh ranh lắm cơ mà, vậy mà tại sao nó không cảm nhận được chút tình cảm nào của cậu dành cho nó chứ....

Cố tình lãng quên...hay...nó không hề biết gì??

Từng dòng suy nghĩ cứ đong đầy trong tâm trí cậu. Phân vân lắm. Nói ra là đúng hay sai. Liệu nó có chấp nhận tình cảm của cậu hay... ngay cả tình bạn cũng không thể tồn tại ???????

Rồi...cậu quyết định, một quyết định cậu cho là đúng đắn.

Không nói ra...Bởi, có lẽ chưa phải lúc, cậu muốn con bạn cậu vẫn cứ hồn nhiên, vô tư lự như vốn dĩ của nó. Cậu muốn Linh yêu quý của cậu sẽ luôn cười, nhìn nó cười, cậu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc...

Đó cũng chính là cảm giác khi yêu một người...mình hạnh phúc khi người ấy vui vẻ...

****

- Thôi đi bà cô, cậu định làm bà cụ non vui tính đấy hả ? Cảm cúm gì chứ, chỉ suy đoán lung tung là giỏi... – Huy nhìn nó cười cười.

- Èo...thế mà tớ cứ tưởng cậu đã thầm tương tư cô bạn mới Minh Uyên gì gì đấy rồi. Mà này, nói cho cậu hay nhớ, cô ấy...hình như cũng thích cậu rồi tì phải, hôm nay tớ cứ thấy cô ta nhìn cậu mãi, kô sai đâu....hè hè...

- Tớ đã nói không phải rồi cơ mà. – Huy to tiếng, làm nó giật mình.

- Ơ...không phải thì thôi, có sao đâu, việc gì mà cậu phải nóng thế chứ, buồn cười thật. – Nó nói trong sự ngạc nhiên. Thường ngày nó vẫn ăn nói kiểu...cợt nhả thế mà có sao đâu, tự dưng hôm nay Huy lại nổi cáu với nó. Con trai khó hiểu thật !!!! Hazzzz...

- Thôi bỏ đi. Không nói với cậu nữa.

- Ơ...này... đợi tớ với chứ, định bỏ tớ về một mình à. Tớ là con gái đấy nhớ hơn nữa lại chân yếu tay mềm, lỡ mà có chuyện gì thì sao ??? – Nó hốt hoảng.

- À, ừ nhỉ, tớ quên mất, cậu là con gái. hehe... – Huy cười...cực đểu.

- Cậu nói thế là có ý gì. Ý cậu là tớ không phải con gái đúng không ? – Nó tức tối.

- Đấy là cậu tự nói đấy nhớ. Tớ chưa từng nói đâu.

- AAAAAAA................ Cậu biết tay tớ........

Gió lại thổi, từng đợt, từng đợt. Phả vào lòng Huy một nỗi buồn man mác... Rốt cuộc là vì sao....Khó hiểu... !!! Hay...chính cậu đã tự cho mình một đáp án....


*****

Một ngày mới lại bắt đầu.

Mệt mỏi!!

Buồn ngủ!!!

Xui xẻo!!!

Thần xui gõ cửa...

Hôm nay, nó bị mẹ gọi dậy sớm lắm. Mới 6h đã gọi dậy.( Khủng khiếp!!!) . Nó phải hi sinh giấc ngủ ngàn vàng để bò ra khỏi cái giường yêu dấu. Y như cực hình... Rồi không biết mắt nhắm mắt mở thế nào mà đâm sầm vào ngay cái tủ quần áo, u một cục to tướng. Hix, bản tính nó thế, hậu đậu lắm, chẳng làm cái gì nên hồn...@@

****

- Hớ, tiểu thư !!! Hôm nay đổi mốt hả. Làm cái “đống” gì trên trán thế kia??? Hô hô....

Huy vừa thấy nó với cái miếng ơ-go to đùng ngay giữa trán nên không nén nổi cười. Ôm bụng cười giễu cợt .

Còn nó, mắt đăm đăm nhìn kẻ đối diện vẫn đang nhăn nhở cười, mà lại cười đểu nữa chứ. Mặt nó dần bốc khói...

- LÊ VŨ HUY!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ơ, gì...hí hí ha ha.... – Huy vẫn không nén nổi cười khi nhìn cái bản mặt nó lúc này. ( Trán thì u một cục to, mắt bắn hình viên đạn, mồm trợn ngược lên....hix, mất hình tượng quá!!!).

- Nhìn tớ thế này, cậu vui lắm đấy hả? – Nó hét lên.

- Đâu có, đâu có. Tớ chỉ thấy...ha ha...buồn cười thôi mà...hihaha...

- Cậu có im mồm đi không???? Hôm nay tớ xui đủ đường rồi nhá. Không cần cậu cho thêm đâu .

- Ừ... ừ...thôi thì...thôi...hihi...hix...hihaha...

“Trời ạ, mới đầu ngày đã thế này rồi, không biết đến trường liệu có còn toàn thây sống sót trở về không nữa... Con nam mô a di đà phật...Xin Phật phù hộ độ trì cho con trở về nguyên vẹn trong ngày hôm nay. Nam mô a di đà” . Nó lẩm bẩm một mình. Điệu bộ nó lúc này càng khiến Huy thêm buồn cười.

Thôi thì mặc kệ cái tên bạn trời đánh kia đi. Thích thì cười, cười gãy hết răng đi cũng được... Đáng ghét...!!!!!!!!!!!!!!

Nó vừa đi vừa giậm chân thình thịch với cái cục tức to đùng.

Đau...

****

Vừa bước vào cửa lớp, nó đã giật mình bởi tiếng nói thảnh thót của con Xù mì.

- Này, Linh yêu ơi.....!!! – Cái Trang xù xồ tới như hổ vồ mồi đến chỗ nó, giọng lả lướt... (định dở trò rùi!!!)

- Éo...rởn cả da gà da vịt lên. Kinh người quá cơ. Mày định... định làm gì hả????

Nó nói rồi chắp hai tay trước ngực cứ như là con Trang định dở trò dê xồm ghê gớm lắm.

- Thôi đi con hâm, tao có định làm gì mày đâu. Báu lắm ý...không thèm. Mày đâu phải anh Onew của tao...

- Ờ, thế thì tốt. Tao lại tưởng mày lại như lần trước, chu cái mỏ như cái tĩ vịt ra với tao thì khiếp lắm. Mà này, định nói gì với đại ca hả? Nghe giọng mày không nghi ngờ không được.

- Thì...thì... – Trang xù mì bẽn lẽn.

- ????

- Thì...thì là mà...

- Nhanh.... – Nó gầm lên. – Tao mất kiên nhẫn đấy.

- Ôi, sao trán mày làm sao thế kia, nhìn xấu gái chết được ý ...

Trang Xù đột nhiên cao giọng hỏi thăm.

- Kệ tao, xấu tao chứ xấu mày đâu ...hâm. – Nó hậm hực.

- Ừ nhỉ, tao đâu có xấu...hừ...tao đẹp mờ - Con Trang hình như vẫn đang thắc mắc ghê lắm. Chao ôi ! Xấu với chả đẹp !!!.

- Cô nương ơi, cô không xấu, được chưa !!! Xinh ! xinh lắm ý, chỉ....hơi giống tinh tinh mới xổng chuồng thôi....ha ha.... – Nó nói, giọng đểu không chịu được.

- Á aaaaaaaaaaaaaaa !!!! Tao phải giết mày !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Trang xù gầm lên.

Thấy thế, nó hốt hoảng.

- Ấy !! Từ từ đã... trước khi giết tao thì phải cho tao biết mày định nói gì lúc nãy đã chứ....phải không ?

- Ừ nhỉ ? Suýt quên mục đích chính. Mà cũng tại mày cơ, chọc tức tao làm gì...Xì....... – Con Xù trề cái môi ra, nhìn mà thấy gớm.

- Vào đề đi...không thì thôi nhớ.... – Nó toan bước về chỗ.

- Đây này ....

Trang xù giơ ra trước mặt nó hai tấm bìa, à không, hình như là thiệp hay đại loại gì đấy, nó cũng chả rõ. « Chắc thằng nào dở hơi lại viết thư tỏ tình chắc, mà cũng đúng thôi, nó đẹp mà. Kha...kha...kha... ». Nó đắc chí cười với cái ý nghĩ hơi ngô ngố của mình.

- Thư tỏ tình của tao hả ???? hô hô..

- Con vô duyên. – Trang xù đấm thẳng vào cái trán « vốn dĩ đã đáng thương » của nó một cách không thương tiếc.- Mày không thấy cái chữ gì to lù lù đây à, trán sưng thì mắt cũng lé chắc....

- PARTY !!!! – Nó tròn mắt.

- Phải !Thông minh hơn rùi đấy cưng ạ !

- Nhưng sao lại đưa cho tao ? – Nó vẫn chưa hiểu.

- Thì mở ra đọc đi rồi biết. Thế mà cũng hỏi. – Con Trang chán nản đưa cho con bạn tấm thiệp mời màu tím nhạt.

- Ớ...là nhà Nguyễn Minh sao ?

- Ừ. Vừa nhận được sáng nay. Cả tao và mày đấy.

Nó nhìn vào tấm thiệp rồi nói tiếp.

- Về nước mà cũng mở tiệc à.

- Nhà giàu đứa nào chả thế. Thừa tiền ý mà. – Trang đồng tình.

Nó lại suy nghĩ, một cảm giác là lạ vụt qua nơi khối óc nó... Dự báo chẳng lành ư ? Kì lạ... Nó với cái Trang đều được mời. Cũng có nghĩa là Huy cũng thế. Huy học cùng lớp với 2 anh em nhà đấy mà.

- Linh này !!!.

- Gì....

Trang huých vai nó, cắt ngang dòng suy nghĩ.

- Tiệc này....mày định mặc gì ????

- Hả ??? Mặc gì ư ? quần áo bình thường. Chỉ là tiệc thôi mà.

- Mày hâm à. Nhà này giàu lắm. Chắc bạn bè họ cũng đều là dân giàu có cả. Mặc đồ đơn giản quá mày không sợ bị cười à ? – Trang lo lắng.

- Tao vẫn chỉ là tao thôi. Kệ !!! – Nó đáp, thản nhiên.

Nhưng Trang nói cũng không phải vô lý. Chả lẽ lại quần jean, áo phông đi dự tiệc, chẳng phải sẽ rất buồn cười sao. Hay là không đi nhỉ... Không được, như thế mất mặt lắm, 2 anh em nhà kia sẽ nghĩ nó kiêu hay không nể mặt hay... đại loai như thế. Vả lại, nó chưa từng đi dự cái buổi tiệc dạng này bao giờ nên cũng chả biết... HaZzz !!!

Đau đầu quá, sao tự dưng lại phải suy nghĩ nhiều thế này chứ !!! Bực mình thật, nó vẫn là nó, chả có gì thay đổi đâu...nhưng sao vẫn cứ thấy lo lo, lạ thật đấy....

- À, Linh ơi, tao nghĩ ra rồi.... – Bóng đèn nổ cái đụp trên đầu Trang. Sáng kiến gì đây ???

- Mày lại nghĩ được cái gì đấy, đừng xui dại tao bất cứ điều gì !!! – Nó cảnh giác.

- Mày nghĩ đi đâu đấy hả ? – Trang bực dọc. – Lát đi học về, ghé nhà tao hỏi ý kiến.... bà Vân xem thế nào. Bà ý lớn hơn mình, lại hay tiệc tùng, chắc chắn là biết... được không ? – Trang nói, giọng hơi nài nỉ...

- Ừhm... ừhm...tuỳ... – Nó ậm ờ. Đành vậy, chứ nó chả biết thế nào nữa. Mong cho cái ngày đấy đừng đến, khó xử chết mất.....

Ớ, mà cái Trang nó vừa nhắc đến ai cơ ? Bà Vân-chị gái nó hở ??? Mẹ ơi, phen này chết rồi...


******


- Thôi...tao không đi đâu....tha cho tao đi mà ....

Nó cố giằng tay ra khỏi con bạn đang mặc sức kéo nó.. à không...mà là lôi đi không thương tiếc.

- Mày phải đi cùng tao...

Trang xù vẫn nói giọng cương quyết. “ Không thể nhượng bộ con nhỏ này thêm lần nào nữa...”. Nó nghĩ bụng rồi thản nhiên lôi xềnh xệch con nhỏ bạn là Ong đang vùng vẫy gào thét...

- trời ơi, bạn tốt ơi, tao xin mày...Tao thà bị bọn nhà giàu cười chê còn hơn là đi gặp bà Vân. Mày làm ơn đi...tha cho tao...Hay mày muốn giết chết tao....

- Thôi..ngậm cái bài ca không quên của mày lại đi...Tao cũng sợ mụ Vân lắm nhưng...Linh ơi..mày chịu khó động não lên chút đi. Lần này chỉ có con mụ đó mới có thể giúp được mình thôi....

- GIÚP Ư????????? Trang ơi, mày tỉnh lại đi, mày định để mụ ấy biến tao thành con quỷ dạ xoa trước mặt mọi người ư, tao không ngu...

Nó gào lên, gầm rú...Thực sự thì nó không thể chịu nổi con bạn này thêm một phút nào nữa. Đi gặp bà chị con Xù- Bà Vân- thì có mà chết. Mụ ta hay sử dụng quái chiêu lắm. Nhớ lại sự việc 3 năm trước mà nó không khỏi rùng mình...

Khó hiểu quá...tại sao cái Trang lại muốn lôi nó đến gặp con mụ quỷ không ra quỷ thế chứ...trong khi, vụ việc đó con này cũng khiếp sợ chả kém....

***

- chị Vân, đây là Linh, bạn em, chị giúp nó nhớ, hôm nay là sinh nhật Vũ Huy đấy chị...

Trang xù toe toét khi dẫn nó đến gặp bà chị “yêu dấu” .

- Linh hả?

Mụ Vân chăm chú nhìn nó từ đầu đến chân. Rồi phán xét mấy câu xanh rờn:

- Cũng được đấy...Mặt tròn, da trắng, môi hồng...thế này thì dễ make hơn.

Nó nhìn bà chị đeo quả kính Hary Poter khen, cũng vui chút đỉnh...chuyện..nó là ai chứ...Khà khà.... Đến đây, chắc nó cũng phải yên tâm phần nào về cái tài trang điểm mà con Trang khen lấy khen để từ bà chị nó.

- Nào, cưng!!!. Bây giờ ngồi yên nhớ, chị sẽ làm cho cưng trở thành công chúa luôn.

- Hì...không cần thành công chúa đâu chị, chị trang điểm phớt nhẹ cho em thôi chị nhé.

- Ui sời...yên tâm, cưng nghĩ chị là ai.

Nó thấy hơi hơi rợn người vì cái cách xưng hô “ kưng - chị” ấy. Nhưng thôi, đâm lao phải theo. Đến tận đây rồi thì cứ thử xem sao.

Và thế là nó cứ ngồi thế phó thác khuôn mặt mình cho bà chị. Rồi...ngủ gà ngủ gật lúc nào không hay.

30 phút sau:

- Cưng ơi, dậy đi ...xong rồi, dậy thay quần áo đi nào.

- Oáp...hơ...xong rồi hả chị.

- Ừ, xong rồi. Nhìn em xinh thật đấy.

- Ơ...thế hả chị. Cho em soi gương đã nhớ... – Nó tò mò.

- Từ từ, mặc cái váy này vào đã rồi soi luôn thể. Nhìn em cứ như công chúa ý.

- Hì...làm gì đến mức ấy hả chị. Thế cái Trang đâu ạ.

- Chị cũng...chả biết. Để chị gọi nó vào trang điểm luôn. Em vào trong thay váy đi... đi đi...

- ...vâng..

“ Mình thực sự xinh như thế sao?” Nó lẩm bẩm một mình rồi cũng bước vào phòng thay đồ. “Mà sao cái váy này loè loẹt thế này, đằng nào là mặt trước, mặt sau nhỉ??” .


- . Ui, xem nào, xinh thế!!! – Bà Vân xuýt xoa khi thấy nó từ trong phòng thay đồ bước ra.

- Thật hả chị. Để em xem....

Nói rồi, nó quay về phía gương:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...Chị...c hị...làm...cái.....cái....gì...thế này....

- Ô kìa, xinh mà cưng!

- XINH Ư????????? Chị...chị...

Nó phát hoảng, nói không ra hơi.

- BÙI KHÁNH TRANG!!!!!!!!! MÀY RA ĐÂY CHO TAO!!!!!!!!!!!!!!

Nó hét ầm ĩ cả nhà lên. Dường như không thể chịu nổi nữa rồi, nhìn nó lúc này không khác gì quỷ đội lốt người. Đáng sợ lắm.

- Ong ơi, tao xin lỗi.

Con Trang rón rén đi từ ngoài vào, nhìn mặt con nhỏ thì thấy hình như hối lỗi dữ lắm.

- Mày bảo sao hả? xin lỗi ư, nhìn tao thế này thì có thể đi đâu chứ. Mày nhìn tao đi, nhìn đi.!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Tao...tao...không ngờ...chị Vân lại...lại...biến mày...thành...thành...thế này...xin lỗi...

- Em Linh xinh ơi, cậu bạn đẹp trai của em đến đón em này, ra đây đi cưng...

Bà Vân ở ngoài ới vào. Dường như vẫn còn tự hào về cái tài của mình nhiều.Còn nó, mặt cắt không còn giọt máu, không được, nó không thể để Huy nhìn thấy bộ dạng nó lúc này được.

- Mày ra bảo với Huy là...tao...có vấn đề, không đi được rồi xin lỗi cậu ấy hộ tao.

- Nhưng...

- Đi đi...hừ...

- Ơ...sao lại thế. – Vân xen vào.

- Chị biến em thành ra thế này thì em còn mặt mũi đâu mà đi sinh nhật cậu ấy nữa chứ.

- Ô, xinh thế cưng còn đòi hỏi gì nữa.

- Giời ơi là...

- Sao cậu lại không đi? Cậu làm sao thế... – Huy hớt hải chạy vào.

- Tớ...tớ... – nó lắp bắp.

- Cô là ai... ớ...Linh, là cậu hả, sao....a...ha...ha ...ha...ha..haha....

Vừa nhìn thấy nó Huy đã lăn ra cười sằng sặc.Còn nó thì chỉ biết đứng trân trân ra nhìn cậu bạn mà không biết nói gì trước tình huống dở khóc dở cười này.

Nó mặc một chiếc váy dài màu đỏ hoa loè loẹt, mắt thì đánh đen xì, môi đỏ chót. Hơn nữa, mái tóc còn bị bà Vân bới tung lên một cách vô cùng...cố ý. Xinh ư? Nhìn nó thế này mà bà ý còn bảo xinh ư? . Trông nó y như con quỷ dạ xoa vừa từ dưới âm phủ mới hiện hình lên vậy.

“ Mẹ ơi, chúa ơi, xin người đào cho con một cái hố thật sâu để con có thể chui xuống đó mãi mãi. Hãy đưa con thoát khỏi nơi đây vĩnh viễn !!!”...

Và rồi, nó cứ đứng chôn chân ở đấy trước ánh mắt của cậu bạn thân hiện vẫn đang ôm bụng cười mà không có ý định dừng lại.

O MY GOD!!!.......

*****

Thế là từ đó, nó thề là sẽ không bao giờ để bà Vân động đến nó dù chỉ một lần nào nữa. Dù chi là cái móng tay. Với nó, một lần là quá đủ.

*****

- Tin tao đi. Bà Vân giờ ổn lắm. Tay nghề hơn rồi.- Trang Xù vẫn cố nài nỉ nó.

- Thôi đi, tao không cần biết. Không đi là không đi. Mà sao mày cứ làm quan trọng hoá cái vấn đề này lên thế nhỉ ?

- Bởi vì...vì...tao lo cho mày. Không muốn mày bị mất mặt trước lũ nhà giàu ấy. Điển hình là con nhỏ Uyên ý.

- Theo tao nghĩ thì còn vì một người đấy. – Nó nói mà mặt cực đểu.

- Ai...ai cơ..

- Nhật. Trúng tim đen rồi chứ gì? he he...tao biết ngay mà.

- Ừ đấy. Thì đã sao nào. Nói chung là mày phải đi với tao. Không thì tao cắt đứt quan hệ với mày. – Trang nói giọng cương quyết.

- Lại chiêu cũ à. Mệt mày thế. Tao đã thề là....

- Lần này tao làm thật đấy.

Nó nhìn cái mặt nghiêm túc của Trang. Nó nghĩ lần này con bé nói thật. Nhưng sao khó hiêủ thế. Chuyên này đâu quan trọng gì lắm m
Về Đầu Trang Go down
ong.gia88
Quân hàm:Trung sĩ 5
Quân hàm:Trung sĩ 5
ong.gia88

Tổng số bài gửi : 242
Experience : 292
Đã được cảm ơn : 13
Join date : 09/12/2010
Age : 36
Đến từ : Hòa Bình

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeMon Jan 10, 2011 1:06 pm

Cái này dai` lắm mọi người cứ ngồi đọc dần nhá :hihi:
Về Đầu Trang Go down
nhuhoa0589
Quân hàm:Thượng sĩ 1
Quân hàm:Thượng sĩ 1
nhuhoa0589

Tổng số bài gửi : 301
Experience : 320
Đã được cảm ơn : 3
Join date : 08/12/2010
Age : 35
Đến từ : hn

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeMon Jan 10, 2011 1:55 pm

nhất định tớ cũng sẽ ...lấy cậu !kaka
Về Đầu Trang Go down
hachicken
Quân hàm:Trung sĩ 1
Quân hàm:Trung sĩ 1
hachicken

Tổng số bài gửi : 120
Experience : 127
Đã được cảm ơn : 1
Join date : 14/12/2010
Age : 36
Đến từ : Hải Dương

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeMon Jan 10, 2011 5:11 pm

@-).Dài liên miên.
Về Đầu Trang Go down
Nishino.Tsukasa
Quân hàm:Thiếu úy 8
Quân hàm:Thiếu úy 8
Nishino.Tsukasa

Tổng số bài gửi : 813
Experience : 900
Đã được cảm ơn : 13
Join date : 08/12/2010
Age : 35
Đến từ : Một nơi rất bùn và cô đơn...

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeMon Jan 10, 2011 5:28 pm

Dài quá chả mún đọc >..<
Về Đầu Trang Go down
ong.gia88
Quân hàm:Trung sĩ 5
Quân hàm:Trung sĩ 5
ong.gia88

Tổng số bài gửi : 242
Experience : 292
Đã được cảm ơn : 13
Join date : 09/12/2010
Age : 36
Đến từ : Hòa Bình

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:51 pm

nhuhoa0589 đã viết:
nhất định tớ cũng sẽ ...lấy cậu !kaka
Ai cho mà lấy chứ :haha:
Về Đầu Trang Go down
ong.gia88
Quân hàm:Trung sĩ 5
Quân hàm:Trung sĩ 5
ong.gia88

Tổng số bài gửi : 242
Experience : 292
Đã được cảm ơn : 13
Join date : 09/12/2010
Age : 36
Đến từ : Hòa Bình

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeTue Jan 11, 2011 12:54 pm

Xong rồi đấy nhé. Ôi chu choa, 2 đứa xinh quá đi. – Vân xuýt xoa khi chiêm ngưỡng thành quả của mình. 2 đứa nó cũng trố mắt khi nhìn vào gương. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Nó mặc một chiếc váy quây màu đen đính đá lấp lánh dài tới đầu gối, thả bồng bềnh, đằng sau có thắt nơ bằng ren mềm mại làm tôn lên nước da trắng hồng trời phú. Chiếc giày lưới 7 phân cũng màu đen bám sát lấy đôi chân thon thả. Mái tóc được bới cao, gắn kẹp nơ bắng đá nhỏ xíu. Hai má ửng hồng, đôi lông mi cong vút khiến đôi mắt to tròn càng thêm long lanh. Đặc biệt là cái miêng chúm chím sắc hồng tươi căng tràn sức sống cùng nụ cười tươi rạng rỡ. Trông nó đẹp. Đẹp một cách kiêu sa và lộng lẫy.

Nhỏ Trang bên cạnh cũng xinh đẹp không kém. Cô nàng mặc một chiếc váy màu trắng thiên thần cũng dài tới đầu gối. Thắt một chiếc thắt lưng to bản màu hồng phấn cùng đôi guốc trắng gắn mấy viên pha lê long lanh tựa sương đêm. Trên cổ thắt một chiếc nơ ôm sát vào bờ vai nõn nà. Tóc được uốn xoăn bồng bềnh thả dài. Trên môi nở nụ cười tươi rói với sắc hồng nhạt long lanh. Trông con nhỏ xinh cứ như một đại tiểu thư chính hiệu vậy.

- Ôi, chị tự hào về tài năng của chị quá.- Mắt bà Vân rơm rớm xúc động.

- Chị, em cám ơn chị nhiều lắm lắm. Em thật không ngờ chị của em lại tài năng đến thế. – Trang xù cũng sụt sùi theo.

- Ấy, đừng khóc. Nhoè macara, xấu đấy.

- Thế hả chị. Chết thật. Nhoè chưa ạ.

- Mày đã nhỏ giọt nước mắt nào đâu mà nhoè. Chỉ có vớ vẩn. – Nó xen vào, khiến Trang xù cứng họng. - Chị Vân à, em không biết phải nói gì với chị nữa. Em quả thật rất vui chị ạ.

- Ừ, chị hiểu mấy đứa mà. Nhình 2 đứa cứ như tiểu thư nhà giàu ý. Thôi đi đi, kẻo muộn.

- Vậy bọn em đi nha.

- Ừ, bắt taxi nhé.

- Biết rồi mà chị. Chả nhẽ mặc thế này đi xe máy. Hì...bọn em đi đây.

***
- Bác lái theo địa chỉ này giùm cháu nhé. Cám ơn bác. – Nó đưa tấm thiệp có in địa chỉ cho bác lái xe rồi quay lưng sang phía cái Trang.

- Mày ơi, tao hồi hộp.

- Mày nghĩ tao thì không chắc. – Trang xù vặn lại.

- Nhưng phải công nhận...hôm nay chúng mình ổn thật.

- Chứ còn gì nữa. Lúc đầu nhìn vào gương tao còn tưởng con nào mới đột nhập vào nhà cơ mà.

- Tao cũng thế. Haha, buồn cười nhờ.

- Này, mày nghĩ, Huy với..Nhật sẽ như thế nào khi nhình thấy mình trong bộ dạng này nhỉ.

- Chịu.

- Hi hi...Cứ nghĩ đến cái viễn cảnh, Huy mắt chữ O. Nhật mồm chữ A làm tao buồn cười quá.

- Thôi đi cô nương. Ở đó mà cười. Lát nữa tuỳ cô ứng biến nhé.

- Ok.

***

Chiếc taxi đỗ trước cổng của một căn biệt thự cực kỳ rộng lớn. Từ ngoài vào trong đều được chăng đèn sáng trưng với thảm đỏ dẫn từ vườn vào. Tất cả đều nguy nga, tráng lệ y như cung điện của vua chúa ngày xưa vậy. Có thể nói, tập đoàn Nguyễn Minh này thật không phải vừa , cho dù chỉ là bữa tiệc nhỏ để chào mừng 2 đứa con về nước mà lại được tổ chức một cách hoành tráng như thế này. Nếu không được biết trước về qui mô, phạm vi của buổi tiệc thì quả thực nó không dám tưởng tượng tiếp. Cảnh một con nhỏ mặc quần jean, áo phông đến dự cái party lớn thế này ư? Chắc người ta tưởng lầm thành người làm mất.

Mà không, nó đoán sai rồi, người làm ở đay ai cũng mặc váy (nữ) còn nam thì mặc áo sơmi trắng bên trong, gilê đen ở bên ngoài. Trông cực kỳ lịch sự.

- Vào trong thôi mày.- Tiếng nó nhẹ bẫng. Và rồi, 2 con nhỏ mỉm cười, đẩy cửa.

Lạy chúa tôi, phòng khách của ngôi nhà được trang trí cực kỳ tỉ mỉ, từ cách sắp xếp bàn ăn đến từng cái ly, cái chén. Tất cả đều được bài trí theo kiểu phương Tây, trông kiểu cách và lịch sự rất nhiều. Hơn nữa, căn phòng lại rất rộng, có khi gấp 3-4 lần nhà nó ý chứ. Công nhận, nhà này giàu thật.

Đúng như lời cái Trang, khách khứa ở đây rất đông, nhìn sơ qua là có thể thấy rất nhiều quan chức cấp cao của thành phố đến dự. Đấy là nó còn chưa kể đến rất nhiều cô chiêu, cậu ấm ăn mặc sang trọng, cười nói vui vẻ, Hai đứa nó cũng thuộc vào tuýp ăn mặc khá lộng lẫy. Hơn nữa, 2 con nhỏ đều rất xinh làm ai cũng phải chú ý. Bằng chứng là: khi nó cùng nhỏ Trang bước vào, mọi người có mặt trong phòng đều quay ra nhìn với những ánh mắt khác nhau. Ghen tị có, ngưỡng mộ có.

Và rồi, như được tập luỵện từ trước, 2 đứa bước đến chỗ “chủ nhà” đó là nhỏ Uyên và anh chàng đẹp trai Minh Nhật một cách rất nhẹ nhàng, quý phái để chào hỏi. Và rồi, vẫn như mọi khi, nó bắt gặp ánh mắt thiếu thiện cảm của Uyên. Con nhỏ chỉ cười khẩy rồi quay đi chỗ khác tiếp chuyện lũ bạn, hướng những tia nhìn khinh khỉnh về phía 2 đứa nó. < ghen tị đây mà>

Nhỏ Uyên hôm nay mặc bộ váy lụa màu đỏ bóng, cổ áo được may cầu kỳ, diêm dúa khoe nước da trắng cùng đôi chân dài thẳng tắp hệt như dáng người mẫu. Mái tóc không còn màu hung đỏ nữa mà thay vào đó là màu vàng tây tây được búi cao. Cách trang điểm đặc biệt nhấn mạnh vào đôi mắt sắc và cái miệng phớt đỏ kiêu sa. Chuyện, nhỏ là đại tiểu thư mà. Nó phải thật đẹp chứ.

- Hà Linh à, cậu ... đẹp thật đấy. Suýt nữa thì tớ nhận không ra.

Nhật tươi cười,mắt anh chàng vẫn đang dán chặt vào nó. Ngại ngùng, nó tìm cách chuyển chủ đề.

- Cậu chưa thấy Huy đến à? Tớ tưởng cậu ấy đi trước rồi.

- Chưa, chưa thấy cậu ấy đến.

- Nhật này, nhà cậu to và đẹp thật đấy .- Trang xù bẽn lẽn.

- Hì...- Anh chàng chẳng biết nói sao nữa, đành gãi tai cười trừ. – A, Huy đến rồi kìa.

Nó và Trang quay ra nhìn. Huy hôm nay quả thật rất... đẹp trai. Cậu ấy mặc áo đuôi tôm, có thắt nơ trên cổ. Trông vừa lịch lãm vừa có gì đó lãng tử. Không hiểu sao, lúc này tim nó chợt đập mạnh. “ Thình thịch...thình thịch...”

Ngại ư?? Không phải chứ. Nó và Huy là bạn thân mà, đây đâu phải lần đầu nó thấy huy đẹp trai như vậy. Lạ thật đấy.

Trấn tĩnh lại tinh thần, nó toan bước tới chỗ Huy,nhưng nhỏ Uyên đã chạy đến trước. Nhìn con nhỏ cứ tíu tít như con chim sẻ bên cạnh Huy làm nó thoáng buồn.

Nó bước tới bàn ăn, nó cầm ly rượu lên rồi uống một ngụm nhỏ. chợt :

- Tiểu thư, chúng ta làm quen được chứ.

- Ơ, tôi...

Nó đang chưa biết trả lời sao với anh chàng lạ mặt này thì:

- Thì ra cậu ở đây. Lại đây với tớ nào.- Huy kéo nó đi không quên nói lại với anh chàng đang đứng cạnh nó: - Xin lỗi anh bạn nhé.

- Cậu đến khi nào thế?

- Ờ, thì trước cậu một lúc.

- thế sao không ra chỗ tớ hả? Cậu có biết tớ phải tìm cậu vấtt vả lắm không? Giữa hàng trăm người thế này lại chẳng biết cậu ăn mặc thế nào. May mà Trang nói với tớ.

- Vậy à, ừm..xin lỗi cậu. Tớ tưởng cậu đang nói chuyện với Uyên

- Tớ chỉ chào hỏi cậu ấy rồi biến đi tìm cậu luôn chứ chuyện trò gì. Mà .. hôm nay, cậu quả thực.. rát ..rất..xinh...

- Cậu vừa nói gì cơ?- Nó nghe không rõ vì câu sau Huy nói nhỏ quá lại thêm tiiếng nhạc vừa nổi lên nữa chứ

- Tớ...tớ nói là...hôm nay cậu rất...

- Tớ mời cậu nhảy một bản nhé. - Nhật bước tới chìa cánh tay về phía nó. Một chút ngập ngừng thoáng qua. Nó khẽ mỉm cười rồi đặt bàn tay nõn nà nhỏ nhắn lên tay Nhật

Và rồi 2 đứa chìm vào bản nhạc dance nhẹ nhàng.

Trong khi đó, Huy vẫn nhình theo nó, đôi mắt cậu thoáng buồn. Lời khen đó vẫn chưa tuột khỏi môi mà. Quả thật, tối nay nó rất xinh. Xinh lắm!

Mà lại có vẻ dịu dàng hơn nữa. Trong mắt cậu nó lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Nhưng sao lúc này cậu thấy nó xinh đến thế. Hệt như thiên thần nhỏ một lần nữa làm sưởi ấm trái tim cậu. Và ngay lúc này đây,nó đang đập mạnh dữ dội, thúc giục cậu bước lên dành lấy báu vật quý giá nhất của đời cậu.

Hu toan bước đi thì thấy Trang. Ánh mắt cũng đang hướng về phía nó và Nhật. Đôi mắt con nhỏ cũng chùng xuống. Một cái thở dài hắt ra. Buồn!

- Cậu... thích Nhật rồi à? – Huy bước đến, hỏi nhỏ cô bạn

- Tớ....chắc vậy.Nhưng nếu người cậu ấy yêu không phải là tớ thì tớ không bắt ép. Tớ sẽ chúc phúc cho cậu ấy.

- Ý cậu là, Nhật...thích Linh...- Huy nói mà cảm thấy trái tim mình nhói lên. Từng đợt, từng đợt một.

Đau.. tựa như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim xuyên vào tim...

Đau lắm!!!

- Nhìn thái độ của Nhật là biết mà.Con gái bao giờ cũng cảm nhận rõ hơn.- Trang cười nhẹ, một nụ cười thánh thiện dịu hiền.

Huy nhìn về phía Linh,con nhỏ vẫn đang tươi cười nói chuyện cùng Nhật. Bất giác, cậu thấy lo lắng. Phải làm sao khi Linh không chọn cậu mà sẽ cùng một người khác sánh đôi bước đi. Không được, không thể nảo. Chẵng nhẽ, tình cảm suốt 10 năm trời của cậu lại bị chôn vùi ở đây?

Không được!!!

Cậu không cam tâm đem người con gái mình yêu cho người khác được. Cậu phải giữ nó lại. Phải giữ...

- Huy, thì ra cậu ở đây, Uyên đi tìm Huy mãi từ nãy đến giờ. Ra nhảy với Uyên 1 bản đi.

- Uyên à, mình...

- Đi mà, tiệc tổ chức cho Uyên mà. Đừng làm Uyên thất vọng thế. Đi...

Không thể từ chối, Huy nắm tay Uyên và nhảy. Cậu cảm thấy rõ rằng Linh đang nhìn cậu. Nhưng cậu không thể đoán được những suy nghĩ của cô bạn đằng sau đôi mắt đen láy to tròn kia.

Lắc đầu, cậu chầm chập hoà mình vào điệu nhạc.

***

Clap, clap, clap...

Tiếng vỗ tay không ngớt từ phía những khách mời sau khi hoàn thành điệu nhảy. Bây giờ là nội dung chính của buổi tiệc.

- Kính thưa các vị khách quý có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. - Một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng trông bà vẫn rất trẻ, mang vẻ đẹp sang trọng và quý phái bước lên bục.

- Tôi rất vinh dự khi quý vị đã dành chút ít thời gian quý báu đến dự bữa tiệc chào mừng 2 đứa con của tôi về nước. Xin cảm ơn. Bây giờ, chúng ta cùng nhập tiệc đi nào…

Bà vừa dứt lời, lại một tràng pháo tay nữa nổi lên. Giòn giã.

Sau đó, Nhật và Uyên cùng mẹ hỏi thăm từng vị khách.

- Mẹ à, đây là Huy. bạn cùng lớp với con. Lớp trưởng đấy mẹ.

- Cháu chào bác.

- Ừ! Cháu học cùng lớp Uyên và Nhật hả? Thế bố mẹ cháu làm nghề gì?

- Dạ...Bố mẹ cháu đều làm kinh doanh, hiện đang ở bên Nhật Bản ạ.

- Vậy à. Rất tốt. – Bà nói, tỏ vẻ hài lòng.

- Còn đây...? – Bà Châu chỉ vào nó, quay sang Uyên

- Dạ. Cháu là Trần Hà Linh ạ.

- Bạn của Huy mẹ ạ . – Uyên nói nhỏ vào tai bà Châu.

- Bố mẹ tiểu thư đây làm nghề gì nhỉ?

- Mẹ cháu làm ...nhân viên của 1 doanh nghiệp nhỏ. Cháu không có bố ạ.

- Vậy sao? Hừ, mẹ cô chỉ làm 1 nhân viên bình thường thôi sao?

- Vâng…

- Vậy mà cô lại ăn mặc sang trọng như vậy. Cô định quyến rũ ai vậy.

- Cháu…

- Buổi tiệc này chỉ dành cho giới thượng lưu giàu có. Nên rất nhiều cậu ấm, ông chủ lớn . Cô định quyến rũ ai trong số họ? – Bà Châu nói, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng từng lời nói của bà ta thâm độc như cứa sâu vào da thịt nó.

- Cô ơi, không...- Huy đang định nói đỡ cho nó thì bị nhỏ Uyên ngăn lại.

Nó đã lường trước được tình hình xấu nhất rồi. Không sao. Không sao, nó sẽ trấn tĩnh lại, trấn tĩnh lại. Hít 1 hơi dài, nó nhìn thẳng vào đôi mắt đang đứng đối diện nó.

- Thưa cô, cho dù mẹ con cháu nghèo. Nhưng cháu và mẹ cháu cũng có lòng tự trọng. Vậy xin cô không được xúc phạm tới danh dự của mẹ con cháu. Nếu như cô nghĩ, cháu đến đây chỉ bởi quyến rũ một ai đó thì tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bởi chính con gái cô đã viết thiệp mời cháu đến chứ cháu không tự ý đến thưa cô.

- Cô còn biện minh sao? Vậy cô trang điểm như thế này để làm gì. Không phải quyến rrũ đàn ông thì là gì hả?- Giọng bà Châu đã có phần hằn học hơn.

- Chẵng nhẽ những người như cháu lại không được làm đẹp sao ạ? Quyền làm đẹp là quyền của mỗi công dân. Cô không thể cấm nó. Xin lỗi cô, Cháu không hề biện minh điều gì cả, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi. Một lần, nữa cháu nhắc lại. Cô không được phép xúc phạm cháu.

Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nó và bà Châu.Hai người nhình nhau với ánh mắt toé lửa. Nó đã nói rồi, nó quyết định đến là không để ai chà đạp lên danh dự của nó đâu.

- Linh à, chúng ta về thôi. – Huy lay lay tay nó.

- Về thôi Linh. – Trang xù lo lắng.

- Mẹ à, mẹ đừng vậy nữa. Mọi người đang nhình kìa. Chúng ta ra chỗ khác thôi. - Nhật

- Cô khá đấy. – Bà Châu buông câu nói cuối cùng rồi sải chân bước đi. Ánh mắt sắc lẹm của bà ta sượt qua làm nó hơi lạnh nơi sống lưng.

- Mình xin lỗi.- Nhật quay sang nó

- Không sao mà. Vậy mình về đây.

Huy và Trang cũng bước theo nó. Trước khi rời khỏi, nó chợt bắt gặp nụ cười khẩy của Uyên. Chắc giờ con nhỏ đó đang vui lắm.

***

Ở một khóc khác của căn phòng. Vy thở dài, khẽ lắc đầu. Nó biết mà. Sự việc sẽ còn hơn thế nữa. Bà Châu là người phụ nữ nham hiểm.

Vy lo lắng, lo lăng cho Linh. Hôm nay, con bé đã dám cãi tay đôi với bà Châu mà không lường trước được hậu quả sau này.

Nhưng sao Nhật lại thân thiết với Linh thế?

Tại sao ánh mắt của Nhật không bao giờ hướng về phía nó?

Tại sao?

Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi chất chứa trong đầu Vy ...

Quyết định giúp Linh của nó là đúng hay sai đây...

Nó mặc đẹp chỉ để Nhật để ý đến , nó đến sớm chỉ để nhìn thấy nụ cười của Nhật ...

Thế nhưng...tại sao ... ánh mắt Nhật lại chưa từng dừng lại chỗ nó...mà ánh ấy lại luôn hướng về cô gái ấy...

Buồn quá...

Đau...

***

- Linh à, cậu không sao chứ? – Huy nhìn nó, bất an.
- Tớ không sao đâu mà . Chỉ là cảm thấy nhức chân vì giày cao gót thôi.
- Vậy sao lúc nãy không về taxi cùng Trang luôn ?
- Tớ muốn đi bộ. Cậu xem, chẳng phải không khí rất trong lành sao ?
- Ừm, dễ chịu thật!!!
- Huy này...
- ...
- Cám ơn cậu!!
- ...
- Vì đã đi cùng tớ.
- Gì chứ, chúng ta đã là bạn suốt 12 năm rồi đấy. Mỏi chân thì lên đây tớ cõng nào. À, mặc cái này vào đi, lạnh đấy!

Huy cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người nó rồi cúi thấp người để nó trèo lên.

Nó nhìn Huy, nghi ngờ:

- Hôm nay lại tình nguyện cõng tớ hả?
- Ý cậu là gì?
- Bình thường có năn nỉ gãy lưỡi cậu cũng không chịu, sao hôm nay lại rộng rãi thế? - Nó châm chọc.
- Không muốn thì thôi. Cơ hội có một không hai đấy nhá. Cấm hối hận.
- Ấy đừng...tớ lên, tớ l ên...Cám ơn c ậu. - Nó thì thầm vào tai cậu bạn.
- Xì...

Thật là êm ái biết bao nhiêu. Suốt 12 năm qua không biết Huy đã làm bờ vai vững chãi cho nó bao nhiêu lần rồi mỗi khi con bé không vui.

Trên vai Huy, nó cảm thấy thật an toàn. Dễ chịu...

Nó cười, Huy và Trang, 2 đứa bạn nó yêu quý nhất. Có lẽ cũng chỉ có hai đứa mới nhìn thấy sự yếu đuối tột cùng của nó.

- Hôm nay cậu cừ lắm Linh ạ.
- Vậy sao?
- Ừ, Nhìn mẹ Nhật rất đáng sợ. Vậy mà cậu vẫn không tỏ ra run sợ tẹo nào. Đối đáp với và ấy từng từ một.
- Tớ cũng không biết tại sao tớ lại có nhiều dũng khí đến thế ? Vì mẹ chăng ?
- Chắc vậy. Hì...

Gió thổi! Lạnh!

Nhưng Huy vẫn cười.

Nụ cười của hạnh phúc.

Bởi...có Linh bên cạnh. Dù rét run đến mấy thì cậu vẫn cảm thấy luôn ấm áp.

Huy cõng nó đi trên con đường dài về nhà. Trong lòng cậu thầm mong sẽ giữ mãi khoảnh khắc yên bình này. Khoảng khắc cậu nhìn thấy sự yếu đuối trong đôi mắt nó trong khi nó vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Ngốc thế!!

Cậu là đồ đại ngốc! TRẦN HÀ LINH!!!!


“Kíng...coong...”

- Linh ơi, con ra mở cửa hộ mẹ với. Nhanh đi con. - Mẹ nó nói từ trong phòng vọng ra.

Lúc này, nó mới lạch bạch đi xuống,mặt vẫn còn ngái ngủ,mái tóc rối bù,dáng đi chậm chạp. Trông nó lúc này không khác gì một con vịt bầu.

Vừa đi nó vừa lẩm bẩm :” Mới sáng sớm mà đã gọi cửa inh ỏi lên rùi. Làm mất cả giấc ngủ vàng của nó”

Mở cửa, nó bực mình quát vào mặt kẻ đối diện.

- Ai mà... Ớ, Dì, sao dì lại đến đây?

Nó trợn tròn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Dì nó, đáng nhẽ phải ở bên Mỹ với chồng chứ. Sao lại về đây đột ngột thế này.

- Kìa cháu yêu, đây là cách cư xử mà cháu thường làm đối với người dì xinh đẹp của cháu sao?

Dì nó cười tươi rồi ngang nhiên đẩy nó ra bước vào trong nhà.

Quái lạ, dì đã theo chồng sang Mỹ sống 10 năm nay rồi. 1 năm giỏi lắm là điện về hỏi thăm 2 mẹ con nó 2 lần, mỗi lần không quá 5 phút. Ấy vậy mà,bây giờ, dì lại đột ngột về đây, nói năng nhẹ nhàng ngọt ngào hẳn. Không nghi ngờ không được...

- Chị, em nhớ chị quá. – Dì Mai vừa nhìn thấy mẹ nó là đã lao vào hôn chùn chụt vào má. Nó nhìn mà thấy lạnh cả sống lưng. May mà Dì không biểu lộ cảm xúc 1 cách thái quá với nó không thì...

- Nhớ cái gì mà nhớ. Cô đi biệt tăm 10 năm nay, giờ lại quay về nói nhớ. Thật là chả hiểu gì. - Mẹ nó ngắt lời.

- Chị...chẳng qua là em bận chút việc thôi mà. Hì. – Dì Mai nũng nịu khiếp, nhìn mà rởn cả da gà da vịt lên. Chắc chắn là định nhờ vả gì rồi, bình thường dì nó đâu có ân cần, dịu dàng đến thế.

Nó nhớ đầu năm nó học lớp 6,nó được chú (chồng của dì) cho sang Mỹ chơi.Ui, lúc đầu, nó vui phải biết. Đi Tây mà, đứa nào chơi sướng.Thế mà sang đó, dì lúc nào cũng động viên,dỗ dành nó...về nước sớm.Nó biết dì muốn đuổi nó, nhưng nó vẫn cứ ở lì đấy hẳn 2 tuần. Chơi cho đã rồi mới về, mặc kệ dì muốn nói gì thì nói. Nó bướng từ bé mà.

Nhưng mà nhắc lại mới nhớ, đâu phải chỉ có dì mới muốn đuổi nó mà ngay cả thằng em họ ngỗ ngược kém nó 1 tuổi lúc nào cũng bày trò này trò nọ nhằm mục đích khiến cho nó tức mà về nước sớm. Ấy vậy mà trò nào của thằng nhóc, nó cũng giải quyết ổn thoả, có khi nó còn cho thằng nhóc “ gậy ông đập lưng ông” ấy chứ. Haha, vui phải biết. Nó khiến cho thằng em tức xì khói đầu mà không làm gì được. Chuyện !

Thằng em ngỗ ngược thì nó ngang bướng. Thằng em nghịch 9 thì nó ngịch 10. Dù sao thì 10 cũng lớn hơn 9. Nên không có gì có thể qua nổi mắt nó đâu. Hehe...

Trong nhà chắc chỉ có chú mới quí nó nhất. Nó cũng vậy, nó yêu chú nó lắm lắm. Chú vừa giỏi, vừa đẹp trai lại tâm lý nhiều lúc nó thấy lạ, tại sao một người hoàn hảo như chú lại đi lấy dì của nó chứ. Lúc nào cũng chỉ biết chơi với làm đẹp. Lạ thật!

- Ơ kìa, Linh, mau đi lấy nước cho dì đi, Dì khát khô cả cổ rồi đây. À, dì uống nước cam nhé. Cho dì ít đường thôi, ảnh hưởng đến nhan sắc của dì thì chết.

Dì nó ngồi ì ở ghế mà chỉ đạo. Hứ, dì tưởng nhà này là quán sinh tố chắc. Lại còn ảnh hưỏng đến nhan sắc. Trời ạ!

- Nhà con chỉ có sinh tố nước lọc thôi dì à. Không có nước cam đâu. Vả lại, nước lọc cũng đẹp da lắm mà.

Nó nói rồi vọt thẳng vào bếp. Nó biết dì nó đang tức lắm đây. Hehe. Càng vui chứ sao. Nó cưòi thầm

- Sao cô lại về tầm này. Chắc không phải chỉ để hỏi thăm 2 mẹ con tôi đấy chứ. - Mẹ nó nhìn thẳng vào mắt dì, nghiêm nghị.

- Em về thăm chị với cháu Linh mà.

- Tôi còn lạ gí cô, 10 năm nay, cô mới về được 1 lần. Thăm hỏi cái gì. Còn chuyện khác nữa đúng không?

- Sao lúc nào chị cũng tinh ý thế nhờ. 10 năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi tẹo nào

- Tôi vẫn vậy. Cô nói vấn đề chính đi.

- Ờ...thực ra. – Dì Mai ngập ngừng.

“ tinh tang tinh ...tinh tang...”

Điện thoại dì nó kêu.

- Hello, my love. Where are u?
...

- OK. Come on...I love u !

- Dì kể đựoc chưa? - Mẹ nó hỏi lại.

- Hì...hì... Đến rồi.

- Cái gì???

“ kíng... coong...”

- Cháu yêu, cháu ra mở cửa đi.

- Gì ạ???

Nó vừa thay quần áo bước xuống đã bị dì bắt ra mở cửa rồi. Mà ai đến mới được chứ. Bực mình thật. Hôm nay toàn câu chuyện lạ lùng.

- Lại ai nữa đây?...A chú, chú đến rồi ạ! Vào nhà đi chú.

- Ôi,cháu gái của chú. Đã lớn nhường này rồi cơ đấy. Lại còn xinh nữa. – Chú nó xoa đầu nó rồi bước vào trong nhà không quên ới lại

- Ken. Vào đây nhanh.

- Tại sao lại bắt con về đây chứ? - Thằng bé đi đằng sau chú nó. Cằn nhằn. Còn nó thì há hốc miệng ngạc nhiên. Oh my god!

Chính nó, thằng em họ ngỗ ngược của nó đấy. Nhưng sao vẻ mặt nó lại bất cần đời thế nhỉ.

Tuy vậy, nó cũng không thể phủ nhận rằng, thằng nhóc... đẹp trai thật. Cao ráo, da trắng, mũi cao, mắt đen láy nhưng rất khinh đời. Chà, thằng nhóc giống bố nó thật. nhưng chỉ vẻ bề ngoài thôi nhá. Tính tình thì còn thua xa chú.

Thằng nhóc miễn cưỡng bước vào nhà. Không quên quay sang nói nhỏ với nó.

- Bà chị à! Chưa từng thấy ai đẹp trai sao mà há hốc mồm như thế. Ở đây nhiều ruồi lắm đó. – Nói rồi, nó cười khẩy.

Tức chết đi được. Thằng nhóc thối tha, mi về đây làm gì cơ chứ. Ta ghét ngươi !!!!!!

Nó hậm hực bước vào trong nhà, nói một cách bực dọc.

- Chú, sao chú lại mang cái của nợ này về đây ?

- Kìa Linh, sao con lại nói em như thế. - Mẹ nó nhìn nó, mắng. - Lấy nước cho chú và em đi con.

- Chú, chú uống bia nhé. – Nó tuơi cuời hỏi chú.

- Ừ, gì cũng được. – Chú nó cười.

- Ê, lấy cho tôi 1 lon nữa nhớ, bà chị. - Thằng nhóc ngồi chình ình trên ghế, gọi với theo. Xí, y chang mẹ nó.

- Chỉ còn 1 lon thôi. Trẻ con thì nên uống nước lọc thôi.

- Người đâu mà thiên vị. - Thằng nhóc lầm bầm.

- Bây giờ chú dì nói rõ cho tôi xem nào. Sao tự dưng lại về hết đây thế. Chú Tuấn, còn công việc thì sao? - Mẹ nó nhìn chú, hỏi.

Còn dì thì vẫn đang ngồi vuốt tóc cho con trai, lau mồ hôi. Nhẹ nhàng tỉ mỉ lắm. Hứ, con trai mà cứ làm như nó là cục vàng không bằng. Nhìn ngứa cả mắt.

- Vâng ! Lần này em về đây là cũng để nói với chị chuyện này. Và mong chị đừng trách em.

- Ừ, chú cứ nói đi, tôi đang nghe đây.

- Chị có thể cho thằng Ken ở nhờ đây được không ạ. – Ý em là cho nó sống ở đây ạ.

- Ý chú là sao? - Mẹ nó vẫn chưa hiểu gì. Nó cũng thế. Ở cùng nghĩa là thế nào?

- Em đã nhập học cho thằng Ken ở đây rồi. Trường mà cháu Linh đang học đấy ạ. Cũng là tại lỗi vợ chồng em. Chiều quá hoá hư. Nó đánh nhau với người ta, bị trường bên Mỹ đuổi học. Không còn cách nào khác, em đành đưa nó về đây nhờ chị và cháu Linh quản lý giúp. Hai vợ chồng em đi làm suốt ngày, không quản nổi nó. Xin chị giúp em.

- Kìa mình, là tại thằng kia nó gây sự với con trai mình mà. – Dì nó đang cố sức bảo vệ “ cục cưng”.

- Mình đừng bênh vực nó nữa. - Rồi chú quay sang phía mẹ nó. - Chị! Chị giúp em nhé, được không chị.

- Ờ... tôi...

- Cho ở đây luôn sao chú ? Học hết cấp 3 ở đây sao ạ???

- Ừ! Cháu giúp chú quản lý thắng Ken nhé.

- Nhưng mà cháu...

- Nếu nó không nghe lời, cháu cứ điện sang cho chú. Ngay lập tức chú sẽ cắt tiền tiêu vặt của nó.

- Bố ! Sao lại làm thế được. - Thằng Ken giãy nảy.

- Mày làm mất mặt bố ******. Hỏi còn gì đáng xấu hổ nữa không ? Làn này tao sã làm thật. Nếu chị Linh có nói gì, thì tài khoản của mày sẽ không có 1 xu. Hiểu chưa ?

- Mình, biết đâu cái Linh nó vu oan...

- Dì, cháu không như dì đâu. Được cháu sẽ giúp chú.
Nó nhìn thằng nhóc với nụ cười đểu nhất có thể. Còn thằng Ken thì mặt nhăn nhó, khổ sở. Nó biết, với loại công tử bột như thằng nhóc mà hét tiền thì thà chết còn hơn. “ Hehe, Ken yeu qúy, Lần này không nghe lời không được rồi”.

- Mẹ, mẹ đồng ý giúp chú nhá ! – Nó lay lay tay mẹ nó. Nài nỉ.

- Ừm... thôi được. Chú dì cứ để Ken ở đây. Tôi sẽ coi sóc nó.

- Ôi, tốt quá ! Em cám ơn chị và cháu nhiều lắm.

- Chị nhớ chăm sóc con trai em cẩn thận đấy nhé. Nó mà làm sao thì...- Dì Mai.

- Thì dì định làm gì mẹ con cháu ạ. Dì nên bảo con trai dì có thái độ tốt một chút nhớ.

Dì nó chu môi lên, lườm nó. Rồi lại quay sang ngọt ngào với chồng.

- Mình, em không nỡ xa con đâu.

- Thì mình ở lại với nó đi.

- Không được. Cái Spa nó đang đợi em mà.

- Thế thì mình đừng nói nữa.

- Nhưng để con ở lại em không an tâm.

- Anh thì rất an tâm đấy.

- Mình...

- Không nói nữa. Nói nữa là hết Spa đấy.

Dì nó im tịt.

- Chú dì định bao giờ thì quay lại bên đó thế ? - Mẹ nó hỏi.

- Chiều nay bọn em sẽ bay luôn chi ạ. Công việc còn nhiều lắm.

- Thế trưa nay ăn cơm ở đây nhé. Chị đi chợ luôn.

- Làm phiền chị quá.

- Ui giời. Người nhà cả mà. Dì Mai, đứng lên đi chợ cùng tôi.

- Em á, em không đi đâu. Đi ăn nhà hàng đi mình. Em muốn ăn món Pháp. – Dì nũng nịu.

- Mình đi chợ cùng chị đi. Học tập chị ý 1 chút. Chẳng bao giờ nấu cơm cho chồng ăn cả.

- Xí... em ghét mình.

- Theo tôi, nhanh lên. À, Linh ơi, con đưa em lên phòng, sắp đồ đạc cho em nhé.

- Vầng . Cậu kia, vác cái vali theo tôi...

- Tôi đang mỏi.Chị mang lên hộ tôi đi.

- Cái gì? Chú à...

- Ken...

Thằng nhóc giật nảy người khi bố nó giơ cái thẻ trước mặt nó lắc qua lắc lại. Hiểu ý, nó lồm cồm bò dậy vội chạy theo tôi.

- Thế mới ngoan chứ. – Nó cười khoái chí.

Nó dắt thằng nhóc ken lên tầng 2, mở cửa 1 căn phòng nhỏ rồi bắt thằng nhóc chuyển đồ vào. Đan ông con trai cao lớn thế kia mà xách cái vali bé tí cũng kêu mỏi tay. cứ leo lên được 1 bậc cầu thang là lại kêu mỏi, kêu nhức chân, nhức tay, nhức đầu. Ghét thế cơ chứ. Nó còn cao hơn tôi hẳn cái đầu ấy.Mỏi mệt gì, chỉ có giả vờ là giỏi.

- Đây là phòng của cậu. Sắp xếp đồ đạc đi.

- Phòng gì mà bé thế. - Thằng Ken cằn nhằn

- Thích phàn nàn không hả?.

- Xì. Ra khỏi phòng đi, chị thích nhìn tôi thay đồ lắm à ?

Nó ngoe nguẩy bước đi. Ra đến ngoài, nó bật cười thành tiếng. Haha, giờ thì có thể bắt chẹt thằng nhóc thoải mái rồi.

“À mà không được, như thế thì đâu có ra dáng đàn chị, phải thật thoải mái, phải chứng tỏ cho thằng nhóc biết, nó là bà chị vừa xinh đẹp, vừa độ lượng mới được. Hô hô...phải, phải, phải như thế.” –Con bé khoái chí cười sằng sặc. Cưòi như đười ươi xổng chuồng ý. Cười với cái ý nghĩ là thông minh nhất của nó. “ Nó là một bà chị độ lượng”. Phải không đây?
Về Đầu Trang Go down
big_big_girl
Quân hàm:Hạ sĩ 4
Quân hàm:Hạ sĩ 4
big_big_girl

Tổng số bài gửi : 67
Experience : 94
Đã được cảm ơn : 7
Join date : 11/01/2011

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeTue Jan 11, 2011 1:12 pm

ui dài quá ngại đọc :TR
Về Đầu Trang Go down
hoang tu bong da
Quân hàm:Hạ sĩ 6
Quân hàm:Hạ sĩ 6
hoang tu bong da

Tổng số bài gửi : 110
Experience : 161
Đã được cảm ơn : 3
Join date : 08/12/2010
Age : 34
Đến từ : nowhere

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeTue Jan 11, 2011 6:50 pm

big_big_girl đã viết:
ui dài quá ngại đọc :TR
ko biết đây có phải là big_big_girl ở trong diễn đãn trường qs lúc hỏi điểm chuẩn vào trường ko nhỉ?
Về Đầu Trang Go down
foxman_89
Quân hàm:Hạ sĩ 2
Quân hàm:Hạ sĩ 2
foxman_89

Tổng số bài gửi : 53
Experience : 65
Đã được cảm ơn : 0
Join date : 10/12/2010

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeTue Jan 11, 2011 8:48 pm

tình hình là truyện này chưa ra hết đâu, tác giả nghỉ ăn tết. post từng chap 1 thôi ;))
Về Đầu Trang Go down
ong.gia88
Quân hàm:Trung sĩ 5
Quân hàm:Trung sĩ 5
ong.gia88

Tổng số bài gửi : 242
Experience : 292
Đã được cảm ơn : 13
Join date : 09/12/2010
Age : 36
Đến từ : Hòa Bình

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeTue Jan 11, 2011 10:24 pm

Truyện dài cứ thoải mái đọc. Mọi người đọc xong chắc là cũng tới hồi kết :hihi:
Về Đầu Trang Go down
nhuhoa0589
Quân hàm:Thượng sĩ 1
Quân hàm:Thượng sĩ 1
nhuhoa0589

Tổng số bài gửi : 301
Experience : 320
Đã được cảm ơn : 3
Join date : 08/12/2010
Age : 35
Đến từ : hn

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeWed Jan 12, 2011 6:09 am

ông già kia!đề nghị lần sau post truyện nào ngắn ngắn thôi đỡ phải đọc nhiều!mỏi mắt quá!hichic
Về Đầu Trang Go down
big_big_girl
Quân hàm:Hạ sĩ 4
Quân hàm:Hạ sĩ 4
big_big_girl

Tổng số bài gửi : 67
Experience : 94
Đã được cảm ơn : 7
Join date : 11/01/2011

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeWed Jan 12, 2011 6:29 am

hoang tu bong da đã viết:
big_big_girl đã viết:
ui dài quá ngại đọc :TR
ko biết đây có phải là big_big_girl ở trong diễn đãn trường qs lúc hỏi điểm chuẩn vào trường ko nhỉ?
oài,Bạn này sao nhớ thế.hihi.uhm,Tớ đấy.hè :>
Về Đầu Trang Go down
hoang tu bong da
Quân hàm:Hạ sĩ 6
Quân hàm:Hạ sĩ 6
hoang tu bong da

Tổng số bài gửi : 110
Experience : 161
Đã được cảm ơn : 3
Join date : 08/12/2010
Age : 34
Đến từ : nowhere

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeWed Jan 12, 2011 6:39 am

big_big_girl đã viết:
hoang tu bong da đã viết:
big_big_girl đã viết:
ui dài quá ngại đọc :TR
ko biết đây có phải là big_big_girl ở trong diễn đãn trường qs lúc hỏi điểm chuẩn vào trường ko nhỉ?
oài,Bạn này sao nhớ thế.hihi.uhm,Tớ đấy.hè :>
tại vì tớ là người mà bạn bảo là "hâm"?????hôm nào lên lớp rình xem bạn là ai : :))
Về Đầu Trang Go down
Giang_kute
Quân hàm:Hạ sĩ 3
Quân hàm:Hạ sĩ 3
Giang_kute

Tổng số bài gửi : 65
Experience : 66
Đã được cảm ơn : 0
Join date : 09/12/2010
Age : 35
Đến từ : Hải Phòng

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitimeWed Jan 12, 2011 7:09 am

Dài quá, không đọc hết được
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nhất định tớ sẽ... lấy cậu   Nhất định tớ sẽ... lấy cậu Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Nhất định tớ sẽ... lấy cậu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» đang định mua em này
» Định nghĩa vui về tình yêu!
» [C#] Kiểu dữ liệu định sẳn: INT trong C# *
» [C#] Kiểu dữ liệu định sẳn: string trong C# *
» Trình chuyển đổi PDF sang định dạng Office
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: ____________________Diễn Đàn Giải Trí____________________ :: Truyện ngắn,tiểu thuyết các loại!-
Chuyển đến